Hạ Hoằng Thâm với việc mình vất vả lắm mới tìm được mảnh nhỏ Đăng Thiên Nhân lại bị đánh mất nhưng không hề để trong lòng.
Tống Quân thì ngược lại rất để ý, bởi đây là đồ vật ở trên tay hắn. Hơn nữa, hắn phát hiện Hạ Hoằng Thâm trong thời gian này có một ham thú là thích mè nheo với hắn. Tống Quân không giải thích được kiểu hành vi này rõ ràng cả hai không có cái loại quan hệ đó, nhưng cả ngày cứ ôm ôm ấp ấp quả thật rất giống với hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙©.
Nếu Hạ Hoằng Thâm đã mặc kệ, Tống Quân liền nhớ tới một người —— Long Tinh.
Long Tinh là một cảnh sát nên tìm tên trộm hẳn không có vấn đề gì lớn.
Vì thế, Tống Quân gọi điện thoại cho Long Tinh. Long Tinh ở ddaafu dây bên kia hỏi hắn đủ loại câu hỏi. Điện thoại kiểu dáng gì? Để nó ở đâu? Nghi ngờ kẻ nào lấy trộm?
Nghe hắn hỏi mình cẩn thận như vậy, Tống Quân nhớ lại một chút, đột nhiên nghĩ tới thiếu niên đi sát bên người hắn.
Tống Quân nói: “Lúc tôi ra cửa có một nam sinh đυ.ng phải tôi, không biết có phải là người lấy điện thoại của tôi hay không.”
Vì vậy Long Tinh hỏi hắn diện mạo và quần áo của người nam sinh kia.
Tống Quân nghĩ nghĩ, nói cho Long Tinh biết trí nhớ về chủ nhân Tây Đô cho hắn nghe. Long Tinh nói hắn sẽ đi điều tra, bảo chờ tin tốt của
hắn.
Qua hai ngày, Long Tinh tới tòa nhà Pháp y, nói cho Tống Quân biết hắn đã phát hiện một chuyện vô cùng kỳ quái.
“Như thế nào?” Tống Quân hỏi.
Long Tinh nói: “Tôi tìm hỏi không ít người, nhưng không ai ở ngày đó trong trường nhìn thấy thanh niên có bộ dáng mà anh nói. Tôi thậm chí còn đến trước cổng theo dõi, xác định thời gian và địa điểm anh nói tới cũng không thấy có thanh niên phù hợp với mô tả của anh.
Tống Quân có chút thất vọng.
Long Tinh nói với hắn nói: “Tôi tiếp tục điều tra thêm xem sao, tên trộm này phân nửa là một kẻ cắp chuyên nghiệp, nói vậy còn có thể sẽ tiếp tục gây án.”
Tống Quân nói lời cảm ơn với hắn, sau đó nói: “Thực ra điện thoại di động của tôi không quan trọng, mấu chốt là ở phía trên có mảnh nhỏ Đăng Thiên Nhân Hạ sư huynh cho tôi.”
“Hả?” Long Tinh nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, “Anh nghĩ thử xem, liệu kẻ kia vốn có phải muốn lấy trộm điện thoại của anh không hay hắn là vì Đăng Thiên Nhân mà tới?”
Tống Quân nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy có chút sợ. Nếu như là vì Đăng Thiên Nhân tới, vậy hơn nửa không phải người bình thường, có thể là thứ gì cổ quái.
Nơi hai người gặp mặt là văn phòng của Hạ Hoằng Thâm. Khi hai người đang nói chuyện, Hạ Hoằng Thâm từ bên ngoài đi vào.
Hôm nay, ở tầng một lại tiến hành giải phẫu một vụ án. Hắn chưa cởi
áo blouse
trắng trên áo vẫn còn vết máu, khi vừa vào cửa nhìn thấy Tống Quân liền đi tới ôm cổ hắn.
Tống Quân hoảng sợ, vì trên người hắn bẩn nên vội vàng đẩy hắn ra.
Long Tinh nhìn Hạ Hoằng Thâm, vui vẻ hô: “Thầy giáo Hạ!”
Hạ Hoằng Thâm vươn tay ra sờ đầu Long Tinh. Sau đó lại tiếp tục ôm chặt Tống Quân không buông, mặt hắn cọ lêи đỉиɦ đầu Tống Quân.
Tống Quân rất vất vả mới đẩy được hắn ra, nói: “Tôi đi trước!” Sau đó đỏ mặt chạy ra khỏi văn phòng của Hạ Hoằng Thâm.
Trở về ký túc xá. Tống Quân bất đắc dĩ đem toàn bộ quần áo cởi ra, trong lòng nghĩ dù sao cũng không phải là người của Hạ Hoằng Thâm. Hắn cũng không đồng ý, vì cái gì lại nhiệt tình với mình như vậy, đã không thương thì đừng động.
Nhưng việc mất điện thoại di động thực sự rất phiền toái. Sau khi đổi quần áo, Tống Quân ngồi trước mặt máy tính, suy nghĩ xem nên mua điện thoại mới loại nào.
Buổi tối hôm đó, một mình Tống Quân đi ra siêu thị lớn ở gần trường học.
Đứng ở trước quầy bán đồ dùng giành cho sủng vật. Tống Quân có chút sững sờ, hắn nhớ Tiểu hắc miêu đã lâu rồi không tới tìm hắn, cũng không biết giờ nó đang làm cái gì…
Cầm lấy một túi thức ăn giành cho mèo, Tống Quân trở về. Khi hắn xoay người, hắn lại nhìn thấy thiếu niên có một đầu tóc quăn vàng, làn da rất trắng.
Trên lưng thiếu niên có hai bao giống như đang vừa ra siêu thị.
Vừa nhìn thấy hắn, Tống Quân theo bản năng liền đi theo, đợi cho tới khi hắn tới gần, hắn dừng bước bởi nghĩ nếu mình tiến lên, người kia cũng chưa chắc là người trộm điện thoại của mình.
Tống Quân luôn đuổi theo sát hắn từ lúc ra khỏi siêu thị. Hắn cũng không trông mong bản thân có thể cản lại người nọ mà chỉ muốn đi theo người kia xem hắn có trở về trường học hay không, chỉ cần biết hắn trú ở trong ký túc xá nào. Sau đó sẽ báo ngay cho Long Tinh tình hình để Long Tinh đuổi theo điều tra.
Người thiếu niên kia dường như không hề chú ý tới có người theo hắn. Hắn từ siêu thị đi ra, cũng bước theo đường về trường học. Con đường này mỗi tối đều rất náo nhiệt, ngoại trừ có rất nhiều nhà hàng thì cũng không thiếu quán nước và quán bar. Quán trà sữa Tống Quân làm thêm kia cũng nằm trên con đường này.
Thấy cánh cửa trường càng ngày càng gần, Tống Quân đã xác định người này vốn là sinh viên của trường, lúc này hắn thấy người đó đứng ở ngoài cổng nhà vệ sinh công cộng phía bên phải ngã tư đường.
Người nọ ngẩng đầu nhìn cửa nhà vệ sinh một lúc. Tống Quân nghĩ rằng hắn ta sẽ bước vào thì hắn lại đi vào cái hẻm nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh công cộng.
Đó là ngõ cụt nhỏ.
Tống Quân mỗi ngày hầu như đều đi qua con đường này, nhưng hắn không rõ ngõ nhỏ kia có đường thông hay không, nhưng ngõ nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh và tiệm cắt tóc là một ngõ cụt.
Trong ngõ hẻm không có ánh đèn nhưng cũng không phải là tối om bởi vì bên cạnh nó có một cột đèn đường lớn.
Hắn thật cẩn thận theo sát thăm dò nhìn vào bên trong. Sau đó, hắn không thấy thân ảnh của người kia. Người thiếu niên kia… biến mất trong con ngõ không có đường ra.
Tống Quân nhịn không được đi vào bên hai bước. Trong lòng nghĩ có phải thiếu niên kia phát hiện bản thân bị theo dõi, trực tiếp trèo tường vào trường học. Đột nhiên, hắn liền chú ý tới một cánh cửa sắt ở cuối ngõ nhỏ.
Nơi này từng có cửa ư? Tống Quân phát hiện mình thật sự nhớ không rõ.
Hắn mờ mịt đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát mới hạ quyết tâm vẫn nên xoay người rời đi. Nhưng hắn còn chưa kịp đi, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một người nam nhân cao lớn đưa một tay khoát lên trên bả vai hắn, nói: “Sao vậy? Đồng học muốn vào xem sao? Đi theo ta nào.”
Tống Quân nói: “Tôi không…”
Lực tay của người nam nhân kia mạnh. Hình như cũng không nghe Tống Quân muốn nói gì, hắn chỉ nói được hai chữ thì cả người đã bị kéo vào bên trong cánh cửa sắt ở phía sau lưng.
Bên trong cánh cửa sắt là một quán bar.
Trông thì giống hệt một quán bar bình thường, có người uống rượu, có người đang nói chuyện phiếm. Nhưng xung quanh trường học không hề có một quán bar xuất hiện và những người này thoạt nhìn cũng không giống sinh viên.
Bên trong quán rượu có không ít người, sau khi Tống Quân đi vào ngược lại không thấy sợ nữa, bởi vì nơi có rất nhiều người thì sẽ không có yêu ma quỷ quái đột nhiên xuất hiện.
Hắn quay đầu nhìn nam nhân bên người, phát hiện hắn quá mức cao lớn, phỏng chừng gần hai thước*, cái đầu không chỉ mạnh khỏe bình thường.
*Một thước = 1 métNgười nam nhân kia nhìn hắn cười, vỗ một cái phía sau lưng hắn, suýt nữa khiến hắn bị ngã gục xuống.
Nhiều người ở trong quán rượu nhìn về hướng này, nhìn Tống Quân cũng có chút kinh ngạc, có người hỏi: “Hắn là người nào? Vào bằng cách nào?”
Nam nhân cao lớn kia nói: “Lão tử mang vào.”
Rất nhiều ánh mắt nhìn lại đây, nam nhân kia kéo cánh tay của Tống Quân đi về phía trước, nói: “Lăng Tiếu đâu?”
Người hầu rượu ở phía trước quầy bar nói: “Đêm nay có biểu diễn, ông chủ ở phía sau chỉ đạo biểu diễn rồi.”
Nam nhân nghe vậy cười nói: “Vậy thì tốt quá!”. Hắn cầm lấy tay kéo Tống Quân ngồi xuống một bàn bên cạnh, “Lưu lại xem biểu diễn đi.”
Cánh tay của Tống Quân bị hắn kéo tới phát đau, cuối cùng lúc này cũng có cơ hội hỏi: “Ngươi là ai? Nơi này đến tột cùng là nơi nào?”
Nam nhân nhếch chân, hai tay ôm lấy đùi phải, nói với hắn: “Quán bar.”
Tống Quân đứng lên, “Tôi phải đi!”
Nam nhân lại dùng sức kéo hắn một phen, “Ngồi xuống xem biểu diễn.”
Tống Quân nhìn cánh tay và cơ thể của nam nhân có chút rối rắm. Hơn nữa lúc này trên mặt hắn không hề cười, cả khuôn mặt thoạt nhìn rất âm trầm, đột nhiên hắn thấy khẩn trương lên. Tống Quân quay đầu lại nhìn quán bar này một chút.
Quán bar nhìn không có gì đặc biệt, ở giữa có một sân khấu nhỏ, lúc này lực chú ý của toàn bộ khách nhân đều đã rơi trên sân khấu, đồng thời còn có không ít người vẫn chú ý hắn.
Hắn cảm giác nơi này là một quán bar nhỏ rất đông người, khách nhân đều quen biết lẫn nhau, mà hắn lại là một người lạ không hiểu ra sao vào được, mọi người đều đang đề phòng hắn.
Biểu diễn sắp bắt đầu, Tống Quân không biết sẽ biểu diễn gì nhưng hắn đột nhiên thấy có vài phần chờ mong.
Trước khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, có một nhân viên tạp vụ đi đến bàn của Tống Quân, một bên nhìn chăm chú Tống Quân một bên thấp giọng nói gì đó bên tai nam nhân kia. Nam nhân kia khoát tay áo, nói: “Không có việc gì, đợi lát nữa kêu Lăng Tiếu lại đây, hắn sẽ biết.”
Nhân viên tạp vụ kia không nói thêm gì nữa, nói tiếng thật có lỗi rồi bỏ đi.
Tống Quân lúc này nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là biểu diễn cái gì?”
Nam nhân kia nói với hắn: “Gϊếŧ người.”
Tống Quân nghe vậy sửng sốt.
Lúc này, ánh đèn quang trên võ đài phát sáng lên, biểu diễn chính thức bắt đầu. Tống Quân nhìn thấy một người tuổi còn trẻ bị che ánh mắt, miệng bị ngăn lại, hai tay hai chân đều bị, trói đẩy lên sân khấu.
Người này rõ ràng chính là
thiếu niên tóc quăn lúc trước hắn gặp.
Tống Quân kinh ngạc đứng lên lại bị nam nhân ngồi bên lôi kéo ngồi xuống.
Hắn khó có thể tỉnh táo lại, hỏi: “Các ngươi muốn gϊếŧ hắn?”
Nam nhân nói: “Xem biểu diễn đi, gấp cái gì!”
Tiếp theo, Tống Quân nhìn thấy một người đàn ông khác đi lên trên võ đài, trong tay người nọ cầm roi, dùng sức đánh lên mặt thiếu niên kia.
Trên mặt thiếu niên máu tươi chảy rất nhiều.
Ngay sau đó, roi trong tay nam nhân kia quất trên người thiếu niên. Thiếu niên kêu lên thê thảm, rất nhanh máu tươi thấm hết toàn thân.
Tống Quân không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy cảnh tượng này, tay hắn có chút run. Hắn quả thực không thể tin, ngay bên ngoài trường học chỉ cách một bức tường lại có thể diễn ra một sự tình đáng sợ, mất nhân tính. Không đúng, ở nơi này đang diễn xuất cái gì, đây căn bản là một trường gϊếŧ chóc.
Hắn lại đứng lên, nam nhân đưa tay kéo hắn. Tống Quân lập tức kéo được cánh tay của nam nhân kia, cắn một cái.
Nam nhân phất tay, Tống Quân bị một lực rất mạnh đẩy ra, thân thể đυ.ng ngã một cái bàn cách vách. Hắn chẳng quan tâm đau đớn cùng xôn xao xung quanh, từ trên mặt đất bò lên, đi tới võ đài, hắn muốn ngăn không cho màn biểu diễn tàn nhẫn này tiếp tục nữa.
Nhưng hắn không thể nào đi lên. Khi hắn vừa mới bước lên trên cầu thang lại bị một người ngăn lại, người kia mặc một bộ quần áo màu đen, thân thể cường tráng, trên mặt còn có một vết sẹo chéo qua hai bên má.
Tống Quân bị hắn trực tiếp bế lên, người nọ nhìn xuống mặt hắn, thanh âm trầm thấp của người nọ nghi ngờ nói: “Tinh Quân?”
Nháy mắt nghe thấy hai chữ này, Tống Quân cảm thấy đầu mình bị thứ gì đó va chạm, có thứ gì đó hiện ra nhưng cái gì cũng không nắm bắt được.
Nhưng nam nhân kia ngay sau đó một tay ném hắn ra, nói: “Ngươi không phải Tinh Quân! Tinh Quân sao có cái dạng này.”
Tống Quân ngã trên mặt đất.
Lúc này, nam nhân đưa Tống Quân tới đây đã đi đến, hắn hô: “Lăng Tiếu!”
Lăng Tiếu, cũng chính là
nam nhân hắc y kia đang nhìn người nọ.
Nam nhân cao lớn ghé vào bên tai hắn không biết nói cái gì.
Trên khuôn mặt lãnh khốc của Lăng Tiếu hơi lộ sự kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Tống Quân nói: “Ngươi thật là Tinh Quân?”