Edit: meomoon86Chu Hoa Phùng Xuân gật gật đầu, để Tống Quân tới tầng hai tìm Từ giáo sư phụ trách công tác nghiên cứu sinh, nói rằng đối phương sẽ giúp hắn an bài, lúc sau lại nói với Tống Quân rằng: “Ngươi trước tiên nghỉ ngơi chỉnh đốn xong thì đợi đến thứ Hai tới tìm ta, ta nói với ngươi công tác chuẩn bị thực nghiệm.”
Tống Quân vì thế nói: “Cám ơn Chu giáo sư.
Từ văn phòng Chu Hoa Phùng Xuân đi ra, Tống Quân cảm thấy có chút hơi mệt. Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy Chu Hoa Phùng Xuân, nhưng lại cảm giác Chu Hoa Phùng Xuân người này tương đối nghiêm túc, cho nên đối đáp ứng xử luôn luôn thật cẩn thận.
Chính hắn vốn có tính cách cẩn thận, có đôi khi hắn cũng ghét chính mình sống mệt như vậy.
Nằm dưới thang máy đi tầng 2, Từ giáo sư hiển nhiên đã cùng vị kia nói chuyện rất nhiều, hắn đưa cho Tống Quân một cái chìa khóa, sau đó nói: “Ngươi chờ một chút, ta gọi điện thoại tìm đàn anh mang ngươi qua đó.”
Từ giáo sư lập tức gọi người tới đây.
Lúc sau, hắn lại nói với Tống Quân, “Hành Huy cũng sống ở ký túc xá, có vấn đề gì có thể hỏi hắn”
Tống Quân đợi hơn 10 phút thì thấy một nam sinh dáng cao nhìn gầy teo từ bên ngoài tiến vào, tới nói chuyện với Từ giáo sư, sau đó cười hì hì chào hỏi.
Nam sinh tự giới thiệu với Tống Quân: “Ta gọi là Hành Huy, khai giảng sẽ là nghiên cứu sinh năm thứ hai, là nghiên cứu sinh y học bệnh tâm thần.”
Tống Quân vội vàng hướng hắn chào hỏi: “Xin chào anh Hành Huy.”
Hành Huy là một người có tính cách hòa khí, là một người thích cười, hắn nói rất nhiều, theo Tống Quân cùng nhau đi xuống tầng một, còn chủ động giúp hắn xách hành lý.
Tống Quân dừng chân tìm hiểu tình huống của nhóm hắn.
Hành Huy nói: “Nói ngươi nghe về ký túc xá a, điều kiện không phải rất tốt, so với ký túc xá nghiên cứu sinh trường học tiện nghi, học viện chỉ có lấy bốn trăm đồng tiền ăn ở hàng năm, tuy nhiên trong phòng không có buồng vệ sinh, nhưng chỗ tốt là có thể chính mình phun nước lên, ngươi đi nhìn sẽ biết.”
Hành Huy vừa nói, một bên vừa mang theo Tống Quân đi ký túc xá.
Trong học viện y học C là cây cối cao lớn, xanh um tươi tốt, bởi vì là khu nhà cổ một trăm năm, có rất nhiều kiến trúc cũ kỹ, đã trở thành cảnh quan đặc sắc, được gia cố xử lý tốt như Tòa nhà Giáo học cũ đang được sử dụng. Vì để cảnh sắc nhịp nhàng thống nhất, trường học có rất nhiều tòa nhà mới cũng sẽ tận lực xây thành bộ dáng kiến trúc cổ như một bức tranh điêu lan. Kết hợp mái ngói muối xanh đỏ.
Khi Tống Quân theo Hành Huy tới tòa nhà ký túc xá kia, cũng không phải cái gì gọi là văn vật kiến trúc cổ, đây là một tòa nhà nhỏ hai tầng, đại khái là có bảy, tám mươi năm được xây dựng, mặt sàn xi măng, nhưng cầu thang vẫn là cầu thang gỗ, lúc giẫm lên để đi phát ra tiếng vang hắt xì.
Lầu một không có mấy người, các phòng toàn bộ đều được khóa, Hành Huy nói nơi đó là phòng chứa một ít tạp vật của học viện.
Tống Quân nghĩ đến học viện y học của bọn họ, nhất thời cảm thấy cái gọi là tạp vật này có chút âm trầm.
Từ cầu thang đi lên tầng hai, tổng cộng có bốn phòng, hành lang bên phải đối diện hai gian, Hành Huy nói một gian là của hắn, một gian khác là không, mà bên trái cũng có hai gian phòng, vẫn có một gian có người ở, một gian không.
Bên trái cuối hành lang, chính là phòng nước cùng buồng vệ sinh.
Hành Huy hỏi Tống Quân một gian phòng của hắn là thế nào.
Tống quân có chút mờ mịt, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Hành Huy đem hành lý đặt ở trên hành lang, nói: “Đi lấy cái chìa khóa thử một chút đi.”
Tống Quân thử đi tới phòng đối diện với Hành Huy trước, phát hiện cửa không mở ra, vì thế thử đi tới phòng bên trái hành lang, cửa phòng rất nhanh mà có tiếng mở.
Hành Huy đứng ở phía sau hắn, nói: “Ai nha, là ở đối diện với Hạ sư huynh.”
“Hạ sư huynh?” Tống Quân hỏi, nhìn thoáng qua cửa phòng đối diện đóng chặt.
Hành Huy nói: “Đúng vậy, Hạ sư huynh là tiến sĩ bệnh lý, rất lợi hại, ai cũng nói rằng đoán chừng hắn sẽ lưu lại học viện.” Vừa nói, Hành Huy một bên giúp hắn đem hành lý lấy tới, thúc giục hắn đi vào.
Căn phòng này không gian cũng không lớn, bởi vì nguyên nhân đối diện có tòa nhà che, có vẻ lấy ánh sáng không phải tốt, nhưng cũng không âm u quá đáng. Trong phòng có một cái trường hàng cửa cao thấp, một cái bàn, ghế hé ra, còn có một cái tủ quần áo, trừ đó ra thì cái gì cũng không có.
Quầy bàn thoạt nhìn đều rất cũ kỹ, mắt lần đầu tiên chứng kiến, Tống Quân cảm thấy cũng không phải vừa lòng, nhưng mà sống vẫn dễ chịu hơn là đi ra ngoài thuê phòng cho thuê để ở.
Trên giường trống rỗng, không có cái gì, trong phòng cũng không có quạt, càng đừng nói điều hòa.
Hai người như vậy đi tới, lại dẫn theo đồ vật này nọ, đều một thân mồ hôi, nhưng Tống Quân muốn bắt tay vào thu dọn phòng.
Hành Huy giúp hắn đem đồ vật buông liền chào tạm biệt, nói mình còn phải trở về bệnh viện, Tống Quân thế mới biết hắn còn học tại trường học đang là thực tập sinh ở Trung tâm Phụ Chúc Tâm Thần Vệ.
Tống Quân vội vàng nói cảm ơn, Hành Huy liền một mình rời đi.
Quét tước vệ sinh, thu thập hành lý, may mắn là Tống Quân chính mình còn dẫn theo đệm giường cùng chiếu, hắn đem trường cái hàng cửa kia hạ xuống và trải tốt cái giường, phía trên hàng cửa không dùng để chất đống hành lý.
Trong suốt thời gian cả buổi chiều, Tống Quân thu thập đem chỉnh lại gian phòng ký túc xá, mồ hôi ướt da đầu cùng quần áo toàn bộ ướt nhẹp. Nhưng mà vẫn còn thiếu rất nhiều đồ vật này nọ, hắn không rảnh nghỉ ngơi,hắn một chuyến đi ra siêu thị to bên ngoài trường học, sau đó mua đồ dùng cho cuộc sống trở về.
Mua tạm một bao cơm chiều để ăn, Tống Quân đi siêu thị, nhịn xuống đau lòng vì tiêu tiền, mua một cái quạt bàn nhỏ, bình đun nước, bình nước, cùng một ít linh tinh đồ dùng cần thiết cho cuộc sống rồi trở về ký túc xá, vừa đem đồ vật hướng để xuống mặt đất, chen vào quạt thổi cho mình, người thì hướng trên giường nằm xuống, tất cả đều rất nhanh mà cần được nghỉ ngơi.
Tống Quân nằm ở trên giường, bất tri bất giác ngủ một giấc, khi bừng tỉnh thì thời gian đã tới chín giờ.
Hắn bò xuống giường, cầm chậu cùng khăn mặt, tiếp tục mang theo một cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ, tính toán đi hướng phòng nước tắm nước lạnh.
Phòng nước không có cửa lớn, dựa vào tường có một hồ thoát nước, mặt sau còn lại là hai cái phòng riêng nhỏ là buồng vệ sinh, không có gương, ngọn đèn cũng không sáng.
Trong tòa nhà hiện tại chỉ có một mình Tống Quân, hắn do dự bước xuống, đem cửa sổ phòng nước lôi kéo, trực tiếp cởi đồ đứng ở bên hồ nước, dùng chậu nước lạnh dội người.
Tắm rửa xong, lau khô, Tống Quân mặc qυầи ɭóŧ đi ra phòng nước, tính toán trở về phòng lấy quần áo tới đây để giặt.
Hắn vừa mới bước ra phòng nước liền nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang gỗ, chính mình còn chưa có trở về phòng liền nhìn thấy một thân ảnh thon dài từ cầu thang bước lên tầng hai đang hiện ra ở hành lang.
Đó là một thanh niên, mặc áo phông cùng quần bò đơn giản, nhưng Tống Quân nhìn thấy khuôn mặt hắn ngay đầu tiên liền lặng đi một chút. Thanh niên ngũ quan phi thường tinh xảo, dung mạo không phải là một câu anh tuấn đơn giản để hình dung, không nói lên lời mi mục như vẽ cũng không đủ. Chính là khí chất nhưng mà có chút lãnh, sau một lúc Tống Quân nhìn theo, nhưng cũng không có cười qua.
Tống quân chứng kiến hắn hướng một phương hướng chính hắn đi tới, vốn là sững sờ, sau đó kịp phản ứng, cà lăm một chút nói: “Hạ, Hạ sư huynh?”
Thanh niên đưa mắt nhìn thoáng qua hắn từ trên xuống dưới, đi đến gian phòng của mình cài chìa khóa vào ổ trước mở cửa, sau đó nói: “Đem y phục mặc lên.”
Tống Quân nhất thời mặt đều đỏ lên, vội vội vàng vàng trở về gian phòng của mình.