Edit: Cò Lười
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, cứ cách mấy ngày lại có bão tuyết, tình hình giao thông cũng không hề tốt chút nào.
Bên cửa sổ của gác lửng, có bóng dáng gầy gò đang nằm sấp. Cô gái mặc áo màu vàng nhạt, quần thể thao màu xám tro, đôi tay chống cằm dựa ở phía trước cửa sổ. Trên thủy tinh ngưng kết một tầng băng hoa, cô hả miệng hà hơi, trong mắt hiện lên mất mác.
Rất nhiều người cùng ký túc xá đi tìm nơi để nghĩ ngơi, cũng không có thiếu người đi theo học sinh bản địa đi về nhà đón lễ Giáng Sinh. Phùng Thiên Chân không thích náo nhiệt, cho nên không muốn đi.
Nhà này là tiểu biệt thự, chuyên môn cung cấp cho học sinh du học nước ngoài thuê lại. Tuy là hoàn cảnh gia đình Phùng Thiên Chân không tệ, nhưng cô chỉ muốn mấy năm đi học này chịu khổ một chút, rèn luyện ý chí.
Ở tại gác lửng thật lạnh, có điều là diện tích phòng ngủ cũng không nhỏ, cái sân phơi nhỏ là chỗ cô thích nhất, lúc trước cũng là nguyên nhân này mà cô khăng khăng ở nơi này
.
Sắc trời bên ngoài từ từ tối dần, nơi xa những biệt thự lờ mờ những ánh đèn được thắp sáng. Phùng Thiên Chân rụt bả vai một cái, tay cầm lấy áo khoác len lông cừu choàng lên, đốt lò sưởi trong tường lên.
Ánh lửa sáng lên, ngay lập tức đập có khí nóng phả vào mặt. Phùng Thiên Chân kéo cái ghế qua ngồi ở trước lò sưởi trong tường, xoa nắn đôi tay sưởi ấm. Đây chính là nguyên nhân thứ hai mà lúc trước cô muốn ở nơi này, cô thích lò sưởi trong tường.
Lễ Giáng Sinh năm nay, côcần chuẩn bị tài liệu luận văn, không có thời gian về nhà. Ở chỗ này, lễ Giáng Sinh giống như năm mới của Trung Quốc, tất cả mọi người ở đây sẽ tạm gác công việc lại, về nhà sum họp gia đình.
Phùng Thiên Chân thở dài, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, bỏ đi ý nghĩ gọi điện thoại. Thời gian này, ở nhà bên kia phải là đêm khuya, dám chắc ba mẹ cô đang ngủ.
Coi như hết! Nghe được giọng nói của bọn họ, sẽ chỉ làm cô càng thêm nhớ nhà.
Cốc cốc cốc ——
Tiếng gõ cửa phòng, Phùng Thiên Chân còn tưởng rằng là chủ cho thuê nhà tới đây muốn mời cô đi đón lễ, vội vàng mở cửa ra.
"Mey—Chist¬mas!"
Người đàn ông ngoài cửa, đột nhiên xuất hiện. Phùng Thiên Chân sợ hết hồn, kinh ngạc nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần: "Sao anh lại tới đây?"
"Tới thăm em." Trong tay Trì Việt xách theo va ly hành lý, bĩu môi nói: "Đồ rất nặng, cho anh vào đi a."
Phùng Thiên Chân nhếch môi, hết cách đành tránh người sang một bên. Cô trở tay đóng cửa lại, nghi ngờ nhìn anh chăm chú: "Anh tới thế nào lại không nói cho em?"
"Muốn làm cho em bất ngờ." Trì Việt kéo va ly hành lý đặt ở góc tường, lướt nhìn chỗ cô ở, mày kiếm chau lại: "Nơi này không được tốt lắm, thật lạnh."
"Còn có thể." Phùng Thiên Chân đi tới bên cạnh bàn, rót cho anh ly sữa chocolate: "Uống chút sữa nóng liền ấm."
Trì Việt nhận lấy nếm thử, nhíu mày hỏi cô: "Là em nấu sao?"
"Ừ." Phùng Thiên Chân quay đầu đi, dán mắt lên va ly hành lý anh mang tới như có điều suy nghĩ.
Lúc trước Phùng Thiên Chân đã biết làm việc nhà, tài nấu nướng của cô cũng rất tốt. Trì Việt cũng biết, anh cầm cái ly trong tay uống sạch sữa chocolate.
Để ly xuống, Trì Việt đi đến bên va ly hành lý, mở khóa ra, tiếp theo lấy ra một hộp cơm.
Anh xoay người, hướng về phía Phùng Thiên Chân nói: "Ăn cơm tối chưa?"
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, tất cả mọi người đều đi chơi, chỉ có mình Phùng Thiên Chân ở đây, đang chuẩn bị tùy tiện làm một chút gì đó ăn tạm. Cô nhìn hộp cơm trong tay anh, trả lời: "Không có."
Trì Việt sớm biết sẽ là như vậy, anh đưa hộp cơm tới cho cô, nói: "Mở ra nhìn một chút."
Cái thái độ tỏ ra thần bí đó làm cho người khác không thể thích được, nhưng Phùng Thiên Chân vẫn mở hộp cơm ra, trong chốc lát mắt sáng lên: "Sủi cảo?!"
"Mẹ ta gói sủi cảo." Trì Việt cười bổ sung một câu, sau đó cởϊ áσ khoác tìm chung quanh: "Phòng bếp ở đâu?"
Phùng Thiên Chân bĩu môi, dẫn anh từ trên lầu xuống lầu một. Biệt thự chỉ có một phòng bếp, ngày thường mọi người dùng chung.
Thật ra thì những người đó căn bản cũng không nấu cơm, cho nên tỷ số sử dụng phòng bếp cao nhất chính là Phùng Thiên Chân.
"Cái chảo." Trì Việt vén tay áo lên, rửa tay sạch sẽ.
Lấy nồi đưa cho anh, Phùng Thiên Chân hếch mày lên, hỏi anh: "Anh muốn..... Nấu ăn?"
"Sủi cảo lạnh, chiên sơ qua dầu ăn càng ngon." Trì Việt đứng ở bụp của phòng bếp, đổ dầu vào trong nồi, đợi đến sau khi độ nóng lên cao, dùng chiếc đũa bỏ sủi cảo theo thứ tự vào đáy nồi.
Bình thường ở nhà, cái gì Trì Việt cũng sẽ không làm. Bây giờ lại đứng ở gian phòng bếp này chiên sủi cảo?!
Phùng Thiên Chân rất là ngạc nhiên, len lén lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình của anh, suy nghĩ có muốn hay không phát một Microblogging gì gì đó.
"Anh khi nào thì biết cái này?" Liếc thấy động tác của anh rất có dáng vẻ, Phùng Thiên Chân hoàn toàn không dám tin.
Trì Việt xoay đầu nhìn cô chăm chú, môi mỏng cong thâm thúy: "Xem thường anh à? Mấy năm này, anh học được rất nhiều chuyện."
Nghe vậy, Phùng Thiên Chân bĩu môi, không có mở miệng. Ban đầu cô tới nước Mĩ đi học, từng cùng Trì Việt ước định qua ba năm. Hôm nay ba năm đã sớm tới thời hạn, nhưng cô còn chưa hoàn thành việc học, cần kéo dài thêm thời hạn một năm.
Trì Việt tìm được lý do, không phải là nói ước định chỉ có thời hạn là ba năm sao. Nếu cô muốn kéo dài thời hạn một năm, vậy thì trong một năm trong, bất cứ lúc nào anh đều có quyền được thấy cô!
Thở dài chán nản, Phùng Thiên Chân cảm thấy chính cô lại bị lừa.
"Được rồi." Trì Việt tắt lửa, cười tủm tỉm bưng cái đĩa đi lên lầu.
Mùi thơm sủi cảo tràn ngập cả phòng bếp, bụng Phùng Thiên Chân kêu ọc ọc, vội vàng cầm bát đũa cùng anh trở lại trên lầu.
Trước bàn vuông nhỏ, Trì Việt và Phùng Thiên Chân ngồi đối diện nhau. Gương mặt tuấn tú của anh mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: "Ăn từ từ, cẩn thận nóng."
"Ưmh!"
Phùng Thiên Chân ra sức cắn một miếng lớn, thỏa mãn nheo mắt lại. Ba món nhân trong sủi cảo, là món cô thích nhất. Đặc biệt là Quyền Chính Nghi biết gói cho cô ăn, nên bên trong vật liệu càng thêm nhiều.
"Ăn ngon." Phùng Thiên Chân gật đầu một cái, khen ngợi nói: "Ăn thật ngon."
Cô ăn liên tục ba cái, lúc này mới nhớ tới người đối diện: "Anh cũng ăn chung đi."
Mắt thấy cô gắp sủi cảo tới, ý thức Trì Việt dâng lên, vội vàng mở miệng: "Anh đã ăn no."
Gương mặt tuấn tú căng thẳng anh xoay tầm mắt, không muốn nhìn lại. Vì luyện tập chiên sủi cảo, ở nhà Trì Việt tập luyện đầy đủ một vòng, chiên bao nhiêu sủi cảo, anh phải ăn bấy nhiêu.
Bây giờ nhìn đến sủi cảo, anh hoàn toàn sinh ra tâm lý chống cự.
Phùng Thiên Chân không hề phát hiện khác thường của anh, cao hứng mà ăn. Trì Việt chợt nghĩ đến cái gì, lại lấy ra một bình thủy tinh từ trong valy hành lý đưa cho cô: "Thiếu chút nữa quên cái này."
Ăn sủi cảo, đương nhiên là phải phối hợp với thịt khô dấm chua, đó mới là mỹ vị*.
(*từ này mình thấy hay nên vẫn để nguyên từ này nha, nghĩa là món ăn ngon nha)
"Wa, còn có cái này a!" Phùng Thiên Chân cười ra tiếng, ngửi mùi vị kia một chút: "Là mẹ em muối à."
Trì Việt gật đầu một cái, mắt thấy cô ăn sạch cả đĩa sủi cảo.
"Ai nha, ăn thật ngon!"
Sau khi ăn no xong, Phùng Thiên Chân dựa vào ghế sofa, thoải mái duỗi lưng một cái.
"No rồi sao?" Trì Việt hỏi cô, thấy gương mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt không khỏi giật giật: "Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài đi dạo."
"Bây giờ?" Phùng Thiên Chân cau mày, chỉ vào bàn đọc sách, "Em còn phải chuẩn bị tài liệu."
"Phùng Thiên Chân, nói thế nào thì anh cũng được coi là khách, một ngày như ngày hôm nay mà anh phải lưu lại cùng em đọc sách sao?" Trì Việt mày kiếm nhẹ chau lại, gương mặt tuấn tú thoáng qua một tia không vui.
Một ngày như ngày hôm nay, ngồi ở nhà đọc sách, thực sự không được tốt lắm? Phùng Thiên Chân cầm áo khoác mặc lên xong, đi theo anh ta ra cửa.
Bên ngoài biệt thự chiếc xe hơi màu đen đang đỗ, Phùng Thiên Chân ngồi lên, tài xế lập tức lễ phép chào hỏi, hiển nhiên đã chờ lâu.
Người này thích phô trương, cô cũng biết rõ, lười phải so đo.
"Đi nơi nào?" Trì Việt hỏi người bên cạnh.
Phùng Thiên Chân nhún vai, cười nói: "Anh sắp xếp đi."
Lần này trái lại rất biết điều, Trì Việt nói địa điểm cho tài xế, chiếc xe hơi màu đen xuất phát đến hướng chợ trung tâm.
Chợ trung tâm tụ tập nhiều người ra ngoài ăn mừng, bề ngoài thật lớn. Trì Việt cùng Phùng Thiên Chân chen chúc trong đám người, theo dòng người đi phía trước đi tới, bọn họ cũng không biết phương hướng, chỉ đi theo bước chân của mọi người.
Đêm nay rất nhiều người, Trì Việt sợ thất lạc nhau nắm lấy tay Phùng Thiên Chân kéo đến ôm lấy cô cùng nhau đi về phía trước.
Đi tới trung tâm quảng trường, đồng hồ khổng lồ báo thức từng giây từng phút đi qua.
Toàn bộ mọi người xúm lại ở nơi này, chờ đợi tới mười hai giờ để xem bắn pháo bông.
Phùng Thiên Chân ngẩng đầu lên, mắt nhìn chăm chú kim giây, khóe môi hiện lên nụ cười.
"Có lạnh hay không?" Trì Việt đưa tay quấn chặt lấy khăn quàng cổ của cô, che ở bên tai của cô hỏi.
Phùng Thiên Chân ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn rơi vào ánh mắt sâu sắc của anh: "Không lạnh."
Đùng ——
Một tiếng vang thật lớn giữa quảng trường.
Theo đó là pháo hoa bắn lên, chung quanh tiếng hoan hô vang dội.
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa hướng chỗ cao nhất trên bầu trời, rơi xuống là sáng trưng, làm nổi bật ra một góc trời sáng như ban ngày.
Trì Việt ôm người trong ngực, ánh mắt thâm thúy nhìn trên mặt của cô. Cô khẽ cong môi, môi trái tim mím lại trông có vẻ rất đẹp mắt. Một khắc kia, nơi trái tim của anh, đập dữ dội.
"Thiên Chân, chúng ta kết hôn đi!"
Xung quanh tiếng pháo hoa liên tục, Phùng Thiên Chân nhíu mày nhìn về phía anh, lớn tiếng kêu lên: "Anh nói cái gì? Em không nghe được!"
Liên tiếp tiếng thét chói tai, tiếng reo hò.
Trì Việt chán nản lắc đầu một cái, nghĩ thầm lúc này nói gì đều nghe không được. Anh giang hai cánh tay, ôm chặt lấy Phùng Thiên Chân che chở ở trong ngực.
Về đến nhà lúc nữa đêm, Trì Việt nói trời tối đường đi không dễ, không nên đi khách sạn. Đường xá quả thật không được tốt lắm, cân nhắc đến vấn đề an toàn, Phùng Thiên Chân chỉ có thể nhượng bộ, nói: "Đêm nay trước hết ở chỗ này, nhưng mà sáng sớm ngày mai anh sẽ phải chuyển đến khách sạn."
"Được." để bảo đảm Trì Việt đưa lời thề son sắt.
Có điều là ngủ cũng là một vấn đề, nơi này chỉ có một cái giường, ghế sa lon rất nhỏ, không đủ chỗ cho một người đàn ông trưởng thành. Phùng Thiên Chân bất đắc dĩ ôm lấy chăn, bản thân ngủ ở chỗ ghế sô pha.
"Có lạnh hay không?" Trên giường anh khẽ hỏi, âm thanh mơ hồ mang theo chút đùa giỡn.
Phùng Thiên Chân kéo chăn che kín, nhắm mắt lại không để ý đến anh.