Editor: Thư
“Muốn tôi trả lời như thế nào?” Đôi môi đỏ mọng của cô khé mở, đôi mắt đen nhánh thông suốt, “Tôi nói tốt, anh sẽ cảm thấy tôi cố ý nói dỗi với anh. Tôi nói không tốt, anh sẽ cảm thấy hả hê, cần gì phải vậy chứ?”
Quý Tư Phạm khẽ mỉm cười, đường nét khuôn mặt lại càng thêm lạnh lùng thâm thúy, “Em vẫn cứ hùng hùng hổ hổ như vậy.”
Hùng hùng hổ hổ?
Sở Kiều nhún nhún vai, không thể cho ý kiến. Đầu cũng không quay lai, chỉ xoay người, trở về phòng.
Ánh sáng nhu hòa của đèn thủy tinh ánh lên tường, Quý Tư Phạm ngưng mắt nhìn bóng dáng cô xa dần, tâm tình vẫn bình thường như ngày nào, đáy lòng bình tĩnh lạ thường.
Trở lại phòng, mọi người chơi cực hăng. Sở Kiều tiếp tục ngồi ở chỗ vừa rồi, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
Quý Tư Phạm chưa từng xuất hiện trở lại, mấy người lúc trước đi cùng anh vào cũng biết thân biết phận rời đi.
Trên sô pha đối diện, Lăng Cận Dương quét mắt nhìn Sở Kiều an tĩnh một bên, cằm nhẹ đưa qua, “Không thích nói chuyện?”
Ngừng một chút, mày kiếm của anh nhẹ chau lại, ánh nhìn sắc bén lại chiếu sang người bên cạnh, “A Thác, biết rõ chuyện không thể biết, đừng cố chấp nữa.”
Quyền Yến Thác bưng ly rượu, đôi mắt nội liễm không có chút phập phồng nào. Anh nâng mắt, trùng hợp tầm nhìn rơi chiếc gáy lộ ra của Sở Kiều, nước da trắng nõn lóe lên ánh sáng của bảo vật trân quý nhất.
Không lâu sau đó, Lăng Cận Dương Trung bỏ đi giữa chừng, đi rất vội vàng. Không có trói buộc, tất cả mọi người cũng chơi thoải mái hơn, uống rượu đổ xúc sắc, hát ca, thân mật cùng chơi trò chơi, các loại kịch hay bắt đầu diễn.
Không khí chung quanh mập mờ, toàn thân Sở Kiều không được tự nhiên, nhíu mày nhìn về phía Quyền Yến Thác, thấy anh ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu trong tay, lại cũng đứng lên, đi về phía cô.
Một bàn tay ấm áp rơi xuống bả vai, ngay sau đó cô đã bị người ta kéo lên, “Đi thôi.”
L*иg ngục của người đàn ông bên cạnh rộng lớn, cùi chỏ của Sở Kiều cùi chỏ dán chặt vào cơ ngực rắn chắc của anh, lửa nóng tê dại. Cô lúng túng muốn lui ra, nhưng dù có tránh né thế nào, cũnug trốn không thoát cái ôm chầm áp người vào ngực anh.
Có người lái xe tới, Quyền Yến Thác đạp chân ga, Sở Kiều chỉ cảm thấy bên tai ông ông, xe vυ"t cái lao ra ngoài.
Cứ chạy thẳng tiến một đường, trở lại bên ngoài biệt thự, Quyền Yến Thác mới tắt máy, dường như nét mặt có biến hóa.
Cởi dây an toàn ra, Sở Kiều suy đi nghĩ lại, cuối cùng khó nén thắc mắc, “Quyền Yến Thác, tại sao anh phải làm như vậy?”
“Làm cái gì?” Ngón tay thon dài của Quyền Yến Thác gõ nhè nhẹ, đôi mắt tựa đá quý đen tuyền híp lại, “Tôi còn chưa làm gì!”
Sở Kiều im lặng, sắc mặt trầm xuống. Từ lần gặp đầu tiên đến nay, trong đầu người đàn ông này chưa bao giờ có suy nghĩ bình thường!
Cô mím môi, trầm giọng nói: “Cũng chỉ là diễn trò, anh cũng quá nhập vai đi thôi?”
Quyền Yến Thác quay đầu, gương mặt tuấn tú ở ngay phía trên cô, từ đôi mắt đến vẻ mặt đều hết sức sáng ngời, “Tôi không hề diễn trò.”
Sự dịu dàng trong mắt anh khiến Sở Kiều hoàn toàn khϊếp sợ, cô không dám tin, dõi theo anh, trái tim khẽ rung rinh.
Lời anh nói ra, một chữ cô cũng không tin tưởng.
Hình như tâm tình của anh không tệ, giơ tay lên khẽ vuốt chiếc gáy trắng nõn của cô, cười nói: “Khuya lắm rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Sở Kiều không né tránh, đáy mắt lóe lên sự đề phòng.
Thử dò xét không có được kết quả, cô cũng không muốn dây dưa nhiều làm gì, mở cửa xe bước xuống.
Hummer đen lái đi được mấy thước, sau đó lại lui trở lại. Quyền Yến Thác nghiêng mặt sang, cằm nhếch cao, “Dù là diễn trò, cô cũng phải cùng diễn, biết không?!”
Nụ cười của Sở kiều trầm xuống, đáy mắt thoáng qua sự lạnh lẽo. Cho đến chiếc xe phía trước biên mất, cô mới xoay người vào nhà.
Đẩy cửa nhà ra, cả phòng toàn là ánh sáng. Phòng khách truyền đến tiếng TV, thỉnh thoảng còn trộn lẫn tiếng cười.
Sở Kiều cúi đầu đi vào, nhìn thấy người ngồi trên ghế sa lon, bước chân cũng không dừng lại chút nào, đi thẳng lên lầu.
“Đứng lại ——”
Sở Hoành Sanh ngồi dậy, sắc mặt chứa đựng sự tức giận, “Con đánh quản lý Trương Hoa đúng không?”
Nghe cha chất vấn, Sở Kiều đứng trên cầu thang, chậm rãi xoay người, “Con đánh.”
Cô trả lời nhẹ nhàng linh honạt tùy ý, đáy lòng Sở Hoành Sanh càng thêm tức giận càng thêm l*иg lộ, vẻ mặt rất khó coi, “Xem lại bộ dạng con, làm gì có chút, con đã lớn đến từng này còn dám ra tay đánh người nữa sao?!”
Sở Nhạc Viện vùi trên sô pha, khóe miệng chứa đựng ý cười, trong đôi mắt long lanh tràn đầy sự châm chọc. Hai chân cô ta bắt chéo, giọng nói khıêυ khí©h, “Ba đừng nóng giận, chị gái cũng không phải là cố ý!”
Vừa nghe cô ta nói như vậy, Sở Hoành Sanh càng thêm tức giận, đưa ngón tay chỉ thẳng thẳng vào Sở Kiều, giọng căm hận nói: “Quản lý Trương là khách hàng Sở thị, chẳng lẽ con không biết?”
“Vậy thì thế nào?” Sở Kiều mím môi, ánh mắt hết sức lạnh nhạt, “Con đánh người, còn phải vào đồn cảnh sát, đắc tội thần tài của nhà này thì sao? Vậy thì thật là xin lỗi!”
Mắt thấy sắc mặt của Sở Hoành Sanh đại biến, Giang Tuyết Nhân chạy tới kéo chồng mình, trầm giọng nói: “Bớt tranh cãi một tí, sáng nay huyết áp của ba con vẫn còn rất cao!”
Như vậy đôi vợ chồng này tình thâm, khóe mắt Sở Kiều xẹt qua một tia lo lắng, ánh mắt lạnh giá như dao: “Tôi nói chuyện với ba tôi, liên quan gì tới bà?”
Trong nháy mắt không khí rơi xuống hầm băng lạnh âm ngàn độ, Giang Tuyết Nhân bỗng chốc giận tái mặt, lại kiềm chế không nổi nóng.
“Sở Kiều!” Sắc mặt ba xanh mét, hoàn toàn tức giận.
Nơi đáy lòng đột nhiên nhói đau. Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn ông, “Vì sao ba không hỏi, vì sao con lại phải đánh người?”
Dứt lời, cô cụp mắt, nét mặt gì cũng không có khác lạ. Không thèm quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của cha, cô xoay người trở lại phòng ngủ.
Trước khi đóng cửa phòng, cô còn có thể nghe được tiếng quát đầy giận dữ của cha. Cô tựa lưng vào cánh cửa, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài.
Rõ ràng từ trước đây mọi chuyện đã như vậy rồi, vì sao đáy lòng còn có cảm giác thất vọng?
Sáng ngày hôm sau, Sở Kiều chưa ăn bữa sáng, đã trực tiếp lái xe đi làm. Cô đến sớm nhất, Tô Lê cùng Chu Khả Nhi nhìn phòng công tác sáng sủa sạch sẽ, kinh ngạc không thôi.
Tô Lê đưa cho cô một ly sữa thay bữa ăn sáng, vô cùng thần bí đẩy tập tài liệu đến trước mặt cô, “Kiều Kiều, cậu xem cái này một chút.”
Liếc qua khuôn mặt tươi cười của cô, Sở Kiều hồ nghi cúi đầu, sau khi xem tài liệu xong, quả nhiên biến sắc mặt: “Có ý gì?”
Đoán được cô sẽ có bộ dáng này, trong lòng Tô Lê trong lòng đã dự tính sẵn lời giải thích, “Quý thị công khai tuyển chọn đối tác, chỉ cần thiết kế được tán thành là được, đây là một cơ hội của chúng ta.”
Đây là tin tức cô trăm phương ngàn kế lấy được, lãng phí rất đáng tiếc a!
Tương lai của phòng công tác khó khăn, trong lòng Sở Kiều rõ ràng nhất. Nếu như còn muốn tiếp tục, phải tìm được đột phá. Bàn tay cô nhẹ giơ lên, cầm lại tập tài liệu kia.