Trans: Ross
Thẳng cho đến tối, chúng tôi cũng không có bất kỳ cuộc đối thoại nào.
Anh ta rốt cục nhịn không được hỏi tôi: ” Cô không cần tắm sao? “
” Tôi có thể sao? ” Tôi hỏi.
Người đàn ông liếc mắt một cái, vừa nhìn ánh mắt kia tôi lập tức hiểu ngay, nó nói rằng tôi đang “hỏi thừa” anh ta.
_
Tôi dùng mười phút để tắm rửa, dùng năm phút để rửa mặt, khi tôi bước ra, người đàn ông đã đứng ở trước cửa phòng tắm.
” Lấy cho tôi một bộ đồ! ” Người đàn ông bước vào phòng tắm, còn không quên quay người nhắc nhở tôi: ” Đừng nghĩ chạy trốn! “
Tôi nào dám chạy? Tôi nhanh chóng gật đầu, sau đó đem đồ ngủ, khăn tắm và một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới mà ba tôi chưa sử dụng để ở trước cửa phòng tắm.
“Tôi đặt đồ ở bên ngoài!” Tôi hô lên một tiếng.
Sau đó tôi quay đầu nhìn ngưỡng cửa đang mở thông với cửa nhà, tự do đang ở phía trước, vừa chạm vào tay nắm cửa, tôi đã nhớ đến câu nói rùng rợn “Đừng nghĩ chạy trốn!” vang lên bên tai, như tiếng thì thầm của quỷ.
Tôi bất ngờ buông tay, vô thức ngồi xổm xuống ôm đầu.
Tôi hẳn nên chạy trốn, nhưng tôi biết, tôi không thể chạy được.
Không biết loại tâm lý này xuất phát từ đâu, tôi cảm thấy rằng cho dù tôi đi đến bất kỳ nơi nào anh ta cũng có thể tìm tới.
Không biết qua bao lâu.
” Ở đó làm gì? ” Giọng anh ta đột nhiên vang lên từ phía sau, lãnh đạm và không có nhiệt độ.
Tôi trừng mắt nhìn, nuốt nước mắt vào trong, đứng dậy quay đầu nhìn anh ta.
“Không có gì!” Tôi giải thích, “Tôi không định chạy trốn!”
Người đàn ông dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, sau đó thu lại ánh mắt, bước ra ngoài, đẩy cánh cửa phòng ngủ bị hỏng và ra hiệu cho tôi đi vào.
Tôi chậm rãi bước tới, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại bủa vây.
Hắn chẳng nhẽ muốn làm điều đó? Còn ở trong phòng tôi?
Tôi đang miên man suy nghĩ thì thấy anh ta ngồi xuống giường, vỗ vỗ chỗ mềm mại ở bên cạnh.
” Chưa ngủ? Muốn nghe chuyện xưa?” Anh ta hỏi.
Sát nhân còn có thể kể chuyện? Hai mắt tôi sáng lên: “Anh muốn kể chuyện gì?”
” Ví dụ như ” anh ta dừng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, “Chuyện tôi gϊếŧ người?”
Tôi nhìn nụ cười ấy mà tim chợt quặn thắt giống như đi trên lớp băng mỏng.
“Chuyện đó … quên nó đi.” Tôi mỉm cười như để lấy lòng, sau đó nằm xuống giường, đem chăn trùm kín đầu.
Nhưng tôi cảm thấy có một lực kéo chăn bông của tôi ra, tôi nghe thấy người đàn ông nói: ” Đừng làm như vậy, nó sẽ khiến cô bị ngột thở đến chết! “
Tôi kéo chăn bông xuống, lộ ra một đôi mắt, hỏi anh: “Anh thử chưa?”
Đây là một câu hỏi rất vớ vẩn, tôi tưởng anh ta sẽ không để ý đến nhưng anh ta lại im lặng mấy giây rồi trả lời: “Tôi đã thử rồi, nhưng tôi không chết. “
Tôi ngây ngẩn cả người.
Đây là…điều tôi nghe được sao?
“Ồ, không phải được sống rất tốt sao?” Tôi lẩm bẩm.
” Cô nói nhiều thật “
Tôi nhất thời không dám nói ra lời nào, muốn cũng không dám nói.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.
“Có thuốc giảm đau và băng gạt không?” Anh ta đột nhiên hỏi.
Tôi còn chưa ngủ, nghe thấy lời này, tôi liền ngồi dậy nhìn về phía hắn.
” Anh bị thương? “
” Ừm! “
” Vậy sao không nói sớm! ” Lời nói vừa dứt, tôi lập tức nhảy xuống giường mang theo một cái hộp lớn đi vào.
Tôi ngồi ở bên cạnh hắn.
” Bị thương ở đâu? “
Động tác của người đàn ông dừng lại, “Cô không sợ máu?”
Tôi nói tôi không sợ, sau đó anh ta kéo nhẹ cổ áo lên để lộ vết thương đã được băng bó trên cánh tay nhưng có lẽ do lâu ngày nên máu đã rỉ ra một chút.
Chỉ cần nhìn vào tôi cũng thấy đau.
Sau khi gỡ miếng băng gạc lớn ở bên ngoài ra, bên trong có một vệt máu dài.
Tôi nghĩ là do vết dao để lại.
Cũng may vết thương không sâu, là một thanh niên có học thức tốt, loại vết thương này tôi vẫn có thể xử lý được.
Tôi dùng nước muối sinh lý để rửa sạch miệng vết thương cho anh ta, sát trùng sơ qua rồi băng lại.
Thực ra, vì vết thương hơi đáng sợ nên tay tôi hơi run.
Dù sao tôi là người được nuông chiều từ nhỏ, cũng chưa từng thấy vết thương nào nặng như vậy.
Tôi không dám nhiều lời hỏi anh ta tại sao có vết thương này, sau khi xử lý xong miệng vết thương, tôi đi rửa tay rồi lại nằm trên giường.
“Thời tiết nóng như vậy, tôi thấy về sau anh nên thường xuyên lau rửa vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng!” Tôi quay lưng về phía anh ta.
“Ừ” Giọng anh ta nghe có vẻ bình thản.
” Anh không cảm thấy đau à?” Lúc tôi giúp anh ta xử lý vết thương, anh ta không hề phản ứng gì, giống như người máy vậy.
“Bình thường”
Tôi cũng không biết ai đã cho tôi can đảm, tôi nói: “Tôi không thể ngủ được.”
Có một kẻ sát nhân đang nằm bên cạnh làm sao có thể an tâm cho được…
“Vậy thì cô muốn làm gì?” Anh ta lạnh lùng ngước mắt lên.
“Để tôi nói cho anh biết” tôi quay lại, đối mặt với anh ta, cố làm anh ta khó chịu, “Ba mẹ tôi đi vắng quanh năm, ở nhà đều là dì giúp việc chăm sóc. Hôm nay mẹ tôi nói rằng bà sẽ về vào tháng sau, nhưng tôi dám cá với anh một vạn bà ấy sẽ không về đâu!”
Anh ta nhìn tôi, đối với thứ đề tài vớ vẩn mà tôi nói không hề có hứng thú nhưng vẫn thuận theo tôi hỏi vì sao.
“Vì bà ấy bận công tác, tình nhân lại nhiều. Nói sẽ về nhưng chưa một lần nào giữ lời!”
Tôi nói đến vui vẻ nhất thời quên mất thân phận của người đối diện.
“Ngày nào tôi cũng ngồi trước cửa nhà đợi mẹ về nhưng mỗi lần gọi điện bà cũng đổ do công việc bận rộn, nhưng tôi biết rằng bà ấy đang bận ở với người tình!”
Thấy anh ta không nói lời nào, cũng không có ý bảo tôi ngậm miệng, tôi tiếp tục kể.
“Lúc đó tôi khóc không ra hơi, mỗi lần như thế dì giúp việc sẽ đặt trước mặt tôi một số thứ sáng bóng như nhẫn kim cương, dây chuyền đá quý,… để thu hút sự chú ý của tôi.”
” Mấy thứ đó thật sự rất có tác dụng! ” Tôi mỉm cười, bản thân buông thả hoàn toàn “Tôi đặc biệt thích mấy thứ đồ sáng bóng”
Người đàn ông nhắm mắt hờ hững, nói “Ồ”
Giờ phút này tôi cảm thấy một sự khinh bỉ từ phía anh ta, tính tình đại tiểu thư bộc phát, bất mãn nói: “Anh không thể mở mắt ra nói chuyện được à?”
Nửa ngày.
Người đàn ông không tình nguyện mở mắt ra.
Tôi như bị thu hút, ánh mắt bất động nhìn anh.
Trong bóng tối, đôi mắt anh lặng lẽ sáng ngời như một viên ngọc bích tinh khiết và hoàn mỹ.
Tôi dùng chiếc đèn ngủ để nhìn kỹ viên sapphire … À không, đó là đôi mắt của anh ta.
“Anh là con lai sao?”
Người đàn ông vẫn như cũ trầm mặc ít lời, người không biết còn tưởng cô thiếu nợ anh ta không bằng.
“Phải”
“Anh—” Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của anh ta, tôi chợt khựng lại, tôi nhớ ra anh ta là một con quỷ, một con quỷ có thể lấy mạng tôi bất cứ lúc nào.
Tôi không dám nói nữa vì sợ anh ta sẽ chọc tiết tôi trong giây sau, rồi ném tôi vào nồi đun sôi.
Tôi mím môi, lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng.
Thậm chí tôi còn biết trên mặt tôi ghi năm chữ to đùng “Việc nghĩa còn dang dở.”