Chương 10



Dịch: meomoon86


May mà Minh Đồng cảm thấy mình ở trong mộng, nếu không hắn có thể sẽ bị tức đến hộc máu, vì vậy, ngón tay hắn chợt cắm vào hậu huyệt của nam nhân như thể cho hả giận, hậu huyệt nhỏ bé vì lần đầu tiên bị vật lạ xâm nhập nên có ý thức bài xích dị vật. Nam Lạc kêu một tiếng thê thảm nghẹn ngào, hai chân hắn mãnh liệt đạp, ý định thoát khỏi sự kìm ép của Minh Đồng.

“Ợ,

sao càng ngày càng gấp vậy!”

Minh Đồng dường như không coi phản kháng của Nam Lạc ra gì, khớp xương ở ngón tay ẩn chứa một lực kinh người, hắn giơ tay lên cao, hũng hãn đánh lên mông Nam Lạc. Thanh âm thanh thúy của cái tát khiến nam nhân trợn to hai mắt, mờ mịt không biết rõ nguyên do. Ngay sau đó lại có một bàn tay khác tiếp tục đánh vào cùng một chỗ trên mông hắn khiến màu da đen của hắn cũng hiện rõ màu đỏ do sưng.

“Thật là, ở trong mộng cũng phiền toái như vậy, đợi Bổn vương cưng chìu thật tốt nhé... Ợ!”

Cũng không có chất bôi trơn, ngón tay ra vào bên trong rất khó khăn, khi miễn cưỡng nhét được ngón tay thứ hai vào, ngón tay Minh Đồng cũng cảm thấy sự khó khăn, hơn nữa còn không thể rút ra. Sắc mặt Minh Đồng hết sức khó coi, phía dưới của hắn đã căng đau khiến hắn nhịn không được muốn ngay, Nam Lạc lại không muốn nhìn hắn thê thảm như vậy.

Nghĩ tới Vương gia nhà mình rơi vào tình cảnh như vậy cảm giác chắc chắc là như đao chặt lăng trì rất thống khổ. Hắn mơ hồ cảm thấy bên trong mình có thứ gì trào ra nhưng cũng không biết có phải là máu tươi không. Rõ ràng là thống khổ như vậy, nhưng khi nhìn Vương gia bị xuân dược làm cho hồ ngôn loạn ngữ, Nam Lạc lại sinh ra đau lòng cùng thương tiếc.

Trong sách có nói rằng, khi bị trúng xuân dược thì phải cùng người khác giao hợp, nhưng nếu không làm hậu quả sẽ là thất khổng lưu huyết* mà chết, mới chỉ nghĩ thảm trạng như vậy, Nam Lạc lập tức cắn răng không chút sợ hãi đem chân mình dang rộng ra một chút.

*bảy lần chảy máu bên trong

Minh Đồng đột nhiên thấy Nam Lạc thuận theo như vậy có phần tụt hứng, hắn chỉ đành nhéo vật giữa chân một cái, sau đó kéo căng và sờ mấy lần khiến hắn tấm tắc khen ngợi, cuối cùng hắn thu hồi tay trên lớp da đen trơn non đó. Minh Đồng lúc này đã không nhịn được nữa, hắn cúi xuống nhìn phân thân của Nam Lạc đang ở gần với phân thân của mình, sau đó hắn hung hãn cắm một cái trên thân thể Nam Lạc.

“Ô!”

Phía thịt non mềm có lưu lại một dấu răng đỏ tươi, Minh Đồng nửa tỉnh nửa mơ nhìn kiệt tác mình lưu lại hài lòng gật đầu một cái, trong đôi mắt hồ ly lẳиɠ ɭơ xoay chuyển như mê hoặc lòng người rơi vào mắt Nam Lạc.

Nam Lạc ngơ ngác nhìn ngắm một hồi, lúc này nam căn căng đầy sức sống cũng đã phá cửa mà vào khiến hắn đau đớn thoáng biến sắc, hai tay hắn nắm cánh tay của Nam Đồng, ngón tay hắn in sâu vào trong da thịt của người nọ nhưng vẫn không thể khiến hắn quên đi sự đau đớn.

“Nhẹ... Chút... A a!”

“Ngươi cũng buông lỏng một chút, ngươi muốn kẹp chết Bổn vương à! A! Thật chặt!”

Minh Đồng cũng chẳng hề dễ chịu, nam căn bị kẹp ở chính giữa tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt của Nam Lạc lại ảm đạm khiến trong ngực hắn máy động. Sau đó hắn gần như theo bản năng nắm lấy phân thân đang mềm nhũn của nam nhân, cái gia khỏa kia đang ủ rũ thấp bé nằm trong lòng bàn tay của Minh Đồng đang được Minh Đồng sờ soạng giống như đang trêu chọc ái nhân.

Ngón tay vòng thành một vòng tròn khiến gia khỏa đang mềm nhũn bắt đầu ngẩng đầu lên, Nam Lạc cũng bắt đầu từ từ buông lỏng cơ thể, trên mặt cũng bắt đầu khôi phục chút huyết sắc.

Lúc này, Minh Đồng thẳng lưng đâm vào, nam căn cuối cùng cũng một đường thông thuận đi vào chỗ sâu nhất bên trong Nam Lạc.