Chương 78: Phiên ngoại : Chấn phu cương (Hạ)

Editor: Ken

Beta: zizi

=====================

Tùng Dung nhìn chằm chằm ánh mắt Kiều Úc, từng bước tới gần, Kiều Úc do dự lui ra phía sau vài bước, lưng lập tức đυ.ng vào tường.

“Tùng Dung...... Anh muốn làm gì?”

Y nheo mắt lại, lập tức kéo lấy tay Kiều Úc, “Trừ bỏ anh em còn có thể ỷ lại vào ai? Kiều Úc, em bây giờ đã là người chết, rời khỏi anh em căn bản sống không được, cho nên...... Anh tuyệt đối sẽ không để em đi!”

Nói xong y bắt chéo hai tay Kiều Úc ra sau, vẫy một chiếc xe taxi liền đem người nhét vào, Kiều Úc trừng lớn ra sức giãy giụa, nhưng thế nào cũng trốn không ra, cậu không thể tin nhìn Tùng Dung: “Anh làm sao dám......?!”

Tùng Dung ở trên môi cậu hung hăng hôn một chút, híp mắt mắt lại nhìn cậu nói: “Có gì chúng ta về nhà nói sau, em cũng không muốn ở trên đường giải quyết chứ?” Nói xong y dùng đầu gối đỉnh đỉnh bên trong bắp đùi Kiều Úc, mặt âm trầm nhìn cậu.

“Ngô...... Anh buông ra...... Buông! A...... Ô......”

Âm thanh khàn khàn từ trong phòng ngủ truyền ra, trên giường lớn lộn xộn, Kiều Úc toàn thân lõa thể bị Tùng Dung đè lên giường, toàn thân mồ hôi chảy xuống tản ra một mạt màu hồng nhạt, cái mông bóng loáng mượt mà nhếch cao, bị hai cánh tay hữu lực rắn chắc gắt gao giữ lấy, nghênh đón những cú trừu thúc mãnh liệt.

“Nhìn xem bộ dáng hiện tại của em đi, còn dám nói chính mình thích nữ nhân, hả?” Tùng Dung quần áo chỉnh tề, chỉ lộ ra bộ vị dữ tợn phía dưới không hề khách khí dùng sức luận động, cúi đầu cắn lên cổ Kiều Úc, cả cái giường đung đưa kịch liệt phát ra âm thanh kẽo kẹt, cùng với hơi thở gấp gáp của hai người, tạo thành tình cảnh vô cùng da^ʍ mỹ.

“Không...... Đừng...... Đau...... Anh như thế nào có thể đối xử với tôi như vậy?” Kiều Úc bị va chạm đến nói không thành một câu đầy đủ, ánh mắt hiện lên một tầng nước, hai tay gắt gao nắm chặt gối đầu, kìm nén tiếng rêи ɾỉ.

“Em nếu hối hận, anh liền làm đến khi em không hối hận mới thôi, Kiều Úc em chỉ có thể mãi bên cạnh anh, thế nào cũng không được đi!” Bộ vị thô to của Tùng Dung hung hăng hướng lộng, huyệt khẩu mềm mại giống như có ý thức riêng, hoàn toàn trái ngược ý chí chủ nhân nó, nịnh nọt đem tính khí nóng hổi kia hút vào.

“Em xem, nơi này của em bị anh làm thành như vậy, nó ước gì anh đi vào càng sâu bên trong, nữ nhân có thể cho em loại kɧoáı ©ảʍ này sao?”

“Không được......Không được nói! Không được nói!” Kiều Úc tuy rằng trong lòng vô cùng thống khổ, lại không có biện pháp kháng cự xâm nhập của Tùng Dung, thân thể đã sớm bị Tùng Dung dạy dỗ đến vô cùng mẫn cảm, bộ phận thô to nóng hổi như thanh đao nóng đâm mạnh vào trong, hung hăng ra vào thân thể của cậu, giống như muốn đem cậu đâm thủng, mỗi một lần cắm vào đều dùng sức, qυყ đầυ thật lớn dẫn trước mỗi lần tiến công đều chuẩn xác chạm vào điểm mẫn cảm bên trong. Cảm giác tê dại như bị điện giật làm cho toàn thân Kiều Úc run lên, thậm chí phía trước không cần an ủi cũng rất có tinh thần đứng thẳng.

Cậu hận Tùng Dung bá đạo luôn muốn chiếm làm của riêng như thế, mỗi một lần đi vào giống như mỗi lần xâm lấn từng chút một, cậu chỉ có thể bị Tùng Dung trói buộc bằng tơ vàng sống trong l*иg sắt, cả đời đều không thể thoát…..

Kiều Úc thừa nhận cậu yêu Tùng Dung, cho tới bây giờ chưa một ai có thể đi vào trái tim cậu như y, nhưng yêu không có nghĩa là hoàn toàn chiếm giữ, bản thân mình không phải là sủng vật được Tùng Dung nuôi dưỡng, cậu cần không gian sống của riêng mình, muốn có đồng nghiệp và công việc, nhưng Tùng Dung luôn dùng lý do bảo vệ cậu mà trói chặt trong nhà, không cho bất kì ai đυ.ng vào.

“Tùng...... Tùng Dung...... Nếu anh không muốn tôi hận anh, mau dừng lại......” Kiều Úc gian nan quay đầu lại, nâng tay bắt lấy cánh tay Tùng Dung muốn nói rõ ràng với y, nhưng cặp mắt của cậu chứa đầy nước mắt, trong bầu không khí mị ý nghe không rõ cậu nói gì, lập tức đồng tử Tùng Dung co lại.

Trái tim như bị bóp nghẹt, vừa đau vừa ngứa, dục hỏa hoàn toàn không thể khống chế mà dốc toàn lực, Tùng Dung đã mất đi lý trí, trong chỉ nghĩ duy nhất một diều là giữ cậu lại!

“A a!...... Nơi đó...... Nơi đó không cần...... Quá nhanh......” Tùng Dung rút mạnh ra, rồi hung hăng đâm mạnh vào, điểm ngay điểm mẫn cảm không sai một li, cảm giác khủng bố nháy mắt truyền khắp thân thể, Kiều Úc đột nhiên ngửa cổ ra sau, huyệt khẩu không thể khống chế co rút lại.

Tùng Dung gầm nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa đã bắn ra, y dựa vào đầu Kiều Úc, hung hăng hôn lên bờ môi cậu, tay phải cầm lấy tính khí vẫn đang đứng thẳng của cậu, bắt đầu luận động, khóe miệng cười tà ác: “Nơi này của em….. Bị anh làm đến ngẩng đầu lên rồi…..”

Mặt Kiều Úc thoáng đỏ một màu, toàn thân run rẩy, thân thể sau màn kí©h thí©ɧ muốn tránh cái tay linh hoạt của Tùng Dung, “Tùng…. Buông tay, em sắp…sắp……”

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt triệt để bắt giữ Kiều Úc làm tù binh, đầu óc cậu trống rỗng, thân thể xụi lơ theo động tác của Tùng Dung nhấp lên nhấp xuống, hai mắt mờ mịt, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt góc cạnh phóng to của Tùng Dung, thần trí dần dần mơ hồ, cậu nâng tay vuốt ve người nam nhân mình yêu trước mặt, đã không còn nhớ rõ lúc nãy hai người cãi nhau chuyện gì.

Tùng Dung đem cậu kéo đến đối mặt với mình, đưa hai chân thon dài của Kiều Úc nâng lên, tay trái thăm dò chạm vào đóa hoa đỏ tươi trước ngực vuốt ve, tay phải cũng không nhàn rỗi, bàn tay lúc thì xoa nắn hai viên cầu, lúc thì dùng ngón tay gẩy gẩy lỗ nhỏ, dịch thể càng ngày chảy ra càng nhiều, dính ướt tay y.

Y cúi đầu cười tà ác, đem ngón tay đến bên môi Kiều Úc trên đùa: “Có muốn nếm thử hương vị của em không?”

“Anh….. Vô sỉ! A a a……. Dừng, dừng lại…….”

Khuôn mặt Kiều Úc đỏ bừng nhìn y nói, chính là Tùng Dung nắm lấy cơ hội hung hăng đi vào, làm cậu hoàn toàn chống đỡ không được.

Động tác tiến công của Tùng Dung càng lúc càng nhanh, tính khí trong tay không ngừng bị khıêυ khí©h, Kiều Úc ngẩng đầu lên, vừa thống khổ vừa khoái hoạt nắm chặt chăn kêu, “A….. A…. Chỗ đó mau…. Nơi đó……”

Tùng Dung cười xấu xa, biết Kiều Úc sắp tới, vì thế nắm chặt tính khí của cậu, cự vật bên trong lại không ngừng ma sát vào điểm mẫn cảm, sau đó không hề báo trước liền rút ra.

Kiều Úc đã quen với tiết tấu tấn công của Tùng Dung, đột nhiên bị dừng lại, cảm giác trống rỗng làm cậu hốt hoảng, thân thể theo bản năng tìm kiếm thân thể Tùng Dung, gấp đến độ gần như muốn khóc: “Anh…. Như thế nào…..”

Tùng Dung đắc ý cười lớn, cúi xuống dán vào tai Kiều Úc thấp giọng nói: “Anh làm sao hả? Em muốn gì liền nói ra, nói ra rồi anh liền cho em.”

Kiều Úc cảm thấy thẹn thùng cả ngón chân cũng cong lại, cậu muốn đem chính mình co thành một đoàn, nhưng lại bị Tùng Dung kéo đến, thân thể không ngừng phấn chấn, huyệt khẩu phía dưới không khép lại làm dịch thể chảy ròng ròng, co thắt như mời gọi muốn được lấp đầy.

“Nói nha, em muốn cái gì?”

“Anh...... Anh...... Vô sỉ......”

Tùng Dung cười tà ác, dùng bộ vị cứng rắn để ở cửa huyệt khẩu, qυყ đầυ to lớn lâu lâu lại đi vào huyệt khẩu một chút, nhưng không tiến sâu vào mà còn rút ra, loại tra tấn nửa vời này làm cho Kiều Úc muốn điên rồi, một giọt nước mắt chảy ra, cậu nhắm chặt mắt nói với âm lượng cực nhỏ: “Tiến vào….”

“Em nói gì, anh nghe không rõ?”

“Em nói….. Tiến, tiến vào…..” Lông mi bị nước mắt làm ướt, như cánh bướm dính sương sớm, con ngươi màu đen chứa đầy du͙© vọиɠ.

Tùng Dung biết đây đã là cực hạn của Kiều Úc, huống chi bộ phận phía dưới của mình đã sưng đến phát đau, vì thế hai tay ôm lấy khuôn mặt cậu, hung hăng hôn xuống: “Vậy em còn hối hận vì đã ở cùng anh hay không?”

“Không...... Không nữa......” Lúc này Kiều Úc tội nghiệp như một con thú nhỏ bị thương, bị sự hưng phấn đánh gãy toàn thân thể run run, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng kiêu ngạo trong sạch bình thường.

Ác thú Tùng Dung đạt được mục đích thỏa mãn, oán niệm nãy giờ cũng tan thành mây khói, y thở dài một tiếng, động thân tiến vào......

“Ưm a......” Kiều Úc phát ra một tiếng rêи ɾỉ, cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Tùng Dung động tác càng lúc càng nhanh, Kiều Úc cũng đã sớm đắm chìm trong biển tình không thể kềm chế, dũng đạo gắt gao bao lấy Tùng Dung, xúc cảm ấm áp ướŧ áŧ làm cho y rốt cuộc chịu được không được, gầm nhẹ một tiếng hung hăng tiến vào chạm tới điểm mẫn cảm của Kiều Úc, bắn vào bên trong......

“Ô......”

Chất lỏng ấm nóng tràn vào sâu trong vách tràng, làm cả người Kiều Úc xụi lơ, cậu nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, đầu trống rỗng, chậm rãi chờ kɧoáı ©ảʍ qua đi.

Tùng Dung ghé vào trên người cậu, đầu tựa vào cổ Kiều Úc, trầm mặc thật lâu mới mở miệng: “A Úc, đừng rời xa anh lần nữa, anh biết bản thân bình thường không nên hạn chế tự do của em, nhưng trước kia làm cho anh thật sự sợ hãi...... Trên thế giới em là người duy nhất, nếu em xảy ra chuyện gì, anh đi đâu tìm một Kiều Úc khác bây giờ?”

“......” Kiều Úc hé miệng ra, muốn nói cái gì, chính là cuối cùng cũng không nói gì. Tính cách bọn họ giống nhau đều mạnh mẽ, vì giữ vững lập trường của mình nên đôi khi làm tổn thương đối phương mà không biết, cậu không thể dễ dàng tha thứ sự khống chế của Tùng Dung, nhưng cũng biết Tùng Dung làm vậy vì yêu cậu, thật sự như vậy là đã đủ rồi.

Tùng Dung thấy Kiều Úc không nói lời nào nghĩ đến cậu còn giận, y khẩn trương ngẩng đầu nhìn chằm chằm mắt Kiều Úc tiếp tục nói: “A Úc, về sau anh không bao giờ… quản em nhiều vậy nữa, em muốn làm gì cũng được, em nếu không thích làm việc nhà, về sau tất cả đều do anh làm, em thích đi làm công ty bảo hiểm anh cũng không ngăn cản, chỉ cần em đừng rời xa anh được không?”

Kiều Úc nâng tay vò vò tóc y, cảm giác lúc này Tùng Dung như một chú chó to lớn trung thành, nhìn không ra vừa rồi lại có khuôn mặt tà ác đến vậy, thấy bộ dáng y nghiêm túc như thế, Kiều Úc cũng cảm thấy lúc nãy cậu có chút quá phận, không khỏi mềm lòng gật gật đầu.

Tùng Dung ánh mắt nháy sáng, sau đó nhào qua hôn cậu, bộ vị kia còn chôn trong người Kiều Úc chưa lấy ra, bây giờ lại cứng rắn lên.

Sắc mặt Kiều Úc liền trắng bệch, đẩy y ra mắng: “Anh là cầm thú!”

Tùng Dung ha ha cười, cố ý hướng vào động, thành công nhìn thấy khuôn mặt Kiều Úc đỏ ửng, “Ngoan vợ yêu, chúng ta lại đến một lần nữa?”

“Cút! Tôi đúng ra không nên tha thứ cho anh.” Kiều Úc giãy dụa đứng dậy, rồi lại bị ấn ngã lên trên giường.

“Ngoan ngoan, hiện tại nói lời này có biết đã là muộn rồi không?” Dùng sức húc vào, ngay điểm mẫn cảm, dáng vẻ Kiều Úc yếu đi tức khắc.

“Ô......Ưm a...... Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Làm em~”

Nắng vàng cát vàng, trời xanh biển xanh, tất cả đều yên tĩnh tốt đẹp, một góc nhỏ trong thành phố này tình yêu đang hừng hực khí thế trình diễn…hư, Phi lễ chớ nhìn.