Kiều Úc đứng người, con ngươi đột nhiên co rút, phía dưới A K đang giãy giụa kịch liệt, cậu dùng súng chĩa vào đầu hắn, “Không được lộn xộn! Coi chừng cho mày phát súng tiêu đời!”
Mặc dù cậu biết ở chỗ này gặp phải Trần Âm chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng không nghĩ rằng lại nhanh như vậy, nếu như hắn cùng A K liên thủ, đừng nói là sáu người tổ trọng án, tính thêm cả nhóm Lý Đạt cũng không phái là đối thủ.
Nghĩ tới đây cậu chảy mồ hôi lạnh, giữ chặt A K, ngẩng đầu nói với Trần Âm, “Nếu như tao không thả thì sao?”
Trần Âm chớp mắt cười đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, không có chút nào tức giận. Hắp chậm rãi đi tới, híp mắt đánh giá bọn Tùng Dung, mấy người Tề, Tích biết rõ thuật thôi thiên của Trần Âm rất lợi hại, thấy đôi mắt phượng mê hoặc của hắn, trong đầu kêu lên từng trận, không khỏi lùi về phía sau vài bước.
A K thấy Trần Âm giống như thấy cứu tinh, lo lắng lập tức biến mất, khàn khàn hô lên: “Trần Âm cậu còn chần chừ gì nữa? Mau qua đây cứu tôi!”
Trần Âm liếc qua hắn không nói gì, trái lại quay sang cười với Kiều Úc, nhẹ nhàng nói: “Tao không nghĩ tới mày vậy mà không mắc câu, đáng tiếc, tao còn muốn xem trò hay nữa cơ.”
Kiều Úc nhíu mày, nhún vai nói: “Anh em ruột cũng không thể hoàn toàn tin tưởng nhau, huống chi chúng ta vốn không phải là anh em. Mặc dù mày đồng ý hợp tác với tao, thế nhưng tao không ngu đến mức thật sự tin lời mày, tự mình đi lấy con chip trí nhớ của tao đến đây.”
“Ha ha.” Trần Âm cười nhẹ một tiếng, phủi phủi tay nói: “Đúng vậy, từ đầu tới cuối tao đều lừa mày. Tao nói cho mày biết lúc ở trong mật thất tao sớm đã thả người của Tây Sâm ra, chỉ cần mày đi vào tuyệt đối sẽ không có chỗ chôn. Qua nhiều năm như vậy mày quả nhiên một chút cũng không thay đổi, trừ mình ra thì không tin bất kỳ ai.”
“Sự thật chứng minh tao đã đúng, không phải sao? Nếu như tao ngu đến nỗi làm đúng như lời mày nói, bây giờ làm gì còn mạng để đến đây gϊếŧ Tây Sâm. Nhưng mà tao không hiểu, mày muốn gϊếŧ tao dễ như trở bàn tay, cần gì phải phí công phí sức như thế này để tao tự chui đầu vào lưới, thậm chí cãi lời Tây Sâm, thế nhưng nếu không muốn tao chết vì sao bây giờ lại tìm mọi cách cản trở tao?”
“Mày sai rồi.” Trần Âm khoanh tay nhìn chằm chằm Kiầu Úc nói, “Tao hận Tây Sâm so với mày cũng không ít hơn bao nhiêu, những lời tao nói với mày hôm đó đều là thật, nếu để cho tao lựa chọn giữa A K và Tây Sâm, tao thà rằng phản bội tổ chức gϊếŧ chết lão già kia. Chỉ là …”
Trong mắt Kiều Úc chợt lóe lên, “Chỉ là cái gì? Chẳng qua mày muốn giữ cho mình một đường lui, cho dù cuối cùng tao không gϊếŧ được Tây Sâm, mày cũng có thể nói cho lão biết là tao ép mày phải hợp tác cùng tao, đến lúc đó mày đem trách nhiệm đẩy hết không còn một mống, như vậy mày có thể tiếp tục ở lại trong tổ chức, có đúng hay không?”
Sắc mặt Trần Âm tái nhợt, tiếp theo cười lớn: “Đúng vậy, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, tao cũng không phải thằng ngu.”
A K bị Kiều Úc đè chặt lại thực sự không thể chịu nổi hai kẻ đứng dây dưa ở một chỗ này, nhân lúc Kiều Úc không để ý giơ khuỷu tay đập lên vết thương trên vai cậu.
“A!” Kiều Úc kêu lên một tiếng, tay phải nới lỏng, người đã chạy đi.
Âu Dương nhanh tay lẹ mắt, không nghĩ nhiều đưa tay lên nổ súng, lập tức bắn trúng bả vai a K.
“A!” A K kêu lên, ngã nhào, máu chảy ra đầy đất.
Trần Âm đứng ở cách đó không xa con ngươi bỗng nhiên co lại, lửa giận trong mắt thoáng chốc dấy lên, Âu Dương đối diện với tầm mắt của hắn, hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, Kiều Úc vội vàng đứng ra ngăn trở đường nhìn của hắn.
“Trần Âm, có oán hận gì thì tính trên người của tao.”
Trần Âm nhếch miệng đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào mắt Kiều Úc, nhẹ nhàng nói: “Tao thật không muốn làm khó mày, chẳng qua vị tiểu thư này đã chạm tới ranh giới cuối cùng của tao!”
“Phanh!” Vừa dứt lời, một tiếng súng vang lên.
Âu Dương ôm bụng lập tức ngã xuống đất, tốc độ quá nhanh khiến cho mọi người không kịp phản ứng.
“Âu Dương!” Tất cả mọi người kêu to một tiếng, xông lên đỡ cô. Kiều Úc hiểu ra ngẩng đầu, “Mày có ý gì!?”
Trần Âm không thèm để ý cười rộ lên, đỡ A K ngã trên mặt đất dậy cười nói: “Lúc đầu tao chỉ muốn cho mày biết Tây Sâm ở nơi nào, nhưng mà mày lại dùng loại thái độ này đối với tao, thật đáng tiếc.”
Gương mặt hắn lộ ra thần thái mê hoặc khiến cho người ta suýt chút nữa hít thở không thông, đôi mắt hồn xiêu lạc phách hơi nheo lại, tựa như nước mùa thu, trong phút chốc mọi người đang ngắm nhìn đôi mắt này đều thất thần, trời đất bỗng quay cuồng.
Tề Tích, Quân Chi thậm chí cả Âu Dương đang bị thương nặng đột nhiên đứng lên, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía trước một cách vô hồn, trên mặt không chút biểu cảm.
Kiều Úc hoảng sợ, cậu bật người lao lên trước, nắm lấy cổ áo Tề Tích kêu lên: “Tề Tích! Cậu làm sao vậy? Quân Chi, Thư Tình? Mọi người… mọi người sao thế…?”
Giống như bọn họ không nghe thấy lời cậu nói, hất mạnh cậu ra, đôi mắt đờ đẫn quan sát bốn phía. Tề Tích cùng Quân Chi khi nhìn thấy nhau trong nháy mắt con ngươi đột nhiên co lại, đánh mạnh về phía đối phương, tay vẫn còn cầm súng, dáng vẻ như muốn dồn người kia vào chỗ chết.
Âu Dương và Thư Tình cũng không tốt hơn chút nào, điên cuồng giật tóc nhau, miệng còn la hét ầm ĩ.
Ngón tay Kiều Úc không ngừng run rẩy, theo bản năng đưa mắt tìm bóng hình Tùng Dung. Trong thoáng chốc khi tầm mắt quét tới góc tường, cậu sợ ngây người.
Tùng Dung giống như thu lại trong thế giới của chính mình, đầu đau đến mức muốn nổ tung, ***g ngực từng cơn khó chịu, trước mắt một mảnh mờ mịt, dường như một con quỷ đang xâm lấn cơ thể, đang thúc ép cổ động y đi gϊếŧ người, y ngã nhào trên mặt đất, há miệng thở phì phò, thấy vết máu trên vai Kiều Úc trong nháy mắt xuất hiện sát ý.
“Kiều…Úc..” Ý thức của y hình như lại khôi phục một chút, nỗ lực duy trì sự tỉnh táo, không cho phép bản thân rơi vào trong ảo giác do Trần Âm tạo ra.
Kiều Úc sợ đến đứng hình, trơ mắt nhìn bạn bè tốt nhất của mình chém gϊếŧ lẫn nhau, người yêu thương nhất, bạn bè tình cảm chân thành… từng bước từng bước sa vào mê hồn trận của Trần Âm không cách nào thoát khỏi, nhưng cậu lại vô cùng tỉnh táo, không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Cậu xông lên túm lấy cổ áo Trần Âm gào thét: “Mày lại đang dùng chiêu thức mê hoặc gì!? Bọn họ vô tội, rốt cuộc mày muốn như thế nào?”
Kiều Úc chưa từng bị kích động như bây giờ, cậu không thể để Tùng Dung cùng bọn Tề Tích vì mình mà phải chịu đau khổ, nếu như sau khi bọn họ tỉnh lại phát hiện mình tổn thương người yêu cùng bạn bè mình, trong lòng nhất định sẽ đau đến không thể sống nổi, cậu hận không thể thay bọn họ chịu đựng những nỗi đau này, như vậy còn tốt hơn cứ bất lực như thế.
Trần Âm không nhúc nhích chút nào, nhướn mày cười vô cùng rạng rỡ, “Nhìn đồng đội của mình chém gϊếŧ lẫn nhau cảm xúc rất thoải mái nhỉ? Trước đây mày gϊếŧ nhiều người như vậy cũng không thấy mày có chút khó chịu nào, bây giờ lương tâm bộc phát sao?”
“Mày đừng khinh người quá đáng! Thả bọn họ ra! Mày làm như vậy rốt cuộc là muốn cái gì?” Kiều Úc mất bình tĩnh gào lên, trong đôi mắt đỏ ngầu một mảnh.