Beta: zizi
Thông báo với cả nhà tí nha: trong bản raw có ghi kí hiệu trên đĩa CD là GH, làm chương này xong mới biết đó là viết tắt của chữ
蛊惑
[GǔHuò] nghĩa là mê hoặc, vì mình chuyển sang thành Mê Hoặc nên cũng sẽ thay đổi kí hiệu là MH ở chương này cũng như các chương trước cho đúng với bản edit.
============================
Sáng sớm ánh nắng chiếu vào trong phòng, hết thảy đều yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ đều đều.
Những hạt bụi lững lờ di động trong không khí, trên giường lớn mềm mại, một đôi tình nhân đang ôm nhau ngủ, căn phòng lộn xộn lộ ra một đêm điên cuồng.
Tùng Dung như đồng hồ báo thức cứ đúng bảy giờ là dậy, y mở mắt, nhìn đến Kiều Úc đang ngủ say trên tay mình, liền nâng tay vuốt ve gò má nhẵn bóng của cậu, trong lòng không khỏi gợi lên ý cười.
Kiều Úc như cảm thấy được, khẽ nhíu mày, né tránh bàn tay đang tác loạn của ai kia, cọ cọ vào khủy tay phải của Tùng Dung tiếp tục ngủ, bả vai trắng nõn theo động tác của cậu mà lộ ra, phía trên vẫn còn in dấu hôn ngân đỏ bừng, lúc này dưới ánh mặt trời, càng thêm mê người.
Tùng Dung nhớ đến ánh mắt mị hoặc cùng tư vị tiêu hồn đêm qua, trong lòng không khỏi rung động, ngay cả đầu ngón tay đang tác loạn trên người Kiều Úc cũng nhuốm lên vài phần du͙© vọиɠ. Y rướn người lên, thận trọng ôm lấy Kiều Úc, tay trái không hảo ý mò vào trong chăn, xoa nhẹ l*иg ngực bóng loáng của cậu, ái muội di chuyển đến hai điểm đỏ trước ngực.
Kiều Úc khó chịu trở mình, chăn trượt xuống chân cùng một nửa cái mông trần lộ ra, vết xanh tím từ ngực kéo dài đến mông, thậm chí bên hông còn lưu lại dấu ngón tay, Tùng Dung biết tối qua chính mình quá kích động mà tùy ý vuốt ve lưu lại dấu vết.
Trong lúc nhất thời, dù tối qua làm cả đêm nhưng bộ vị dưới thân vẫn rất nhanh hưng phấn lên, thẳng tắp hướng đến bên hông Kiều Úc chuẩn bị phát động.
Tùng Dung cúi đầu, ở trên trán Kiều Úc mà hôn loạn, thỉnh thoảng lại cúi xuống cắn môi cậu, ngậm trong miệng rồi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên, cẩn thận cảm nhận như một khối trân bảo, chỉ sợ sơ ý một chút liền biến mất.
Tuy rằng động tác trên miệng ôn nhu, thế nhưng bàn tay ở trong chăn lại đang tùy ý tác loạn, y dùng tay giữ hai chân Kiều Úc, đem tinh khí đến giữa hung hăng ma sát, nhìn không thấy quang cảnh trong chăn, bầu không khí nóng bỏng bên trong không thể thoát ra, tất cả đều bị nhốt lại, nóng đến bức người.
Kiều Úc kì thực đã sớm tỉnh, thế nhưng vẫn không muốn mở mắt ra, tối hôm qua cậu thật sự là mệt muốn chết rồi, lúc này toàn thân một chút khí lực cũng không có, cậu vốn nghĩ Tùng Dung chỉ là muốn chiếm chút tiện nghi, liền lơ đi, ai ngờ người này dĩ nhiên càng táo tợn hơn, làm được loại trình độ này.
Cậu xấu hổ cùng giận dữ mở mắt, lấy tay đẩy Tùng Dung ra, hơi thở khó khăn nói: “Anh…… có thấy xấu hổ không, tránh ra, đừng cọ tôi…..”
Tùng Dung vì bộ dáng này của cậu mà nở nụ cười, nhớ đến cậu đêm qua nhiệt tình ngồi trên đùi lựa ý nghênh hợp cùng mình, hiện tại lại quay về bộ dáng ngượng ngùng, y càng cảm thấy vui vẻ, “Nhớ tới em tối qua mệt muốn chết rồi, anh mới chưa tiến vào, em xem anh đã như vậy rồi, em sao có thể thấy chết không cứu được?”
Nói xong y xấu xa đem tiểu huynh đệ hừng hực khí thế đến trước hậu huyệt nho nhỏ non mềm đâm cọ, bày ra một nụ cười xấu xa, đưa tay cầm lấy bộ vị của Kiều Úc mà trêu đùa vài cái.
Nhiệt khí mê dại tối qua còn lưu lại chưa tan đi, lúc này lại bị trêu đùa như thế, nơi nào đó dĩ nhiên đứng lên, thậm chí kích động chảy ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Sắc mặt Kiều Úc nhất thời đỏ lên như trái cà chua, nghĩ đến chuyện tình xảy ra đêm qua, chính mình hôm nay cũng đừng nghĩ xuống giường, xấu hổ và giận dữ rơi vào đường cùng, cam chịu đạp Tùng Dung một cước, đem đầu chôn dưới gối, coi như thỏa hiệp.
Tùng Dung thật sự yêu bộ dáng lúc này của Kiều Úc, nhớ bình thường cậu vừa lạnh lùng vừa quật cường, chỉ khi đối với y mới có thể thỏa hiệp nhượng bộ tới mức này, trong lúc nhất thời cảm giác ấm áp dâng trào, bành chướng lấp kín trái tim.
Y cười cười bay qua đặt Kiều Úc dưới thân, tận sâu thẳm trong lòng trào lên một cỗ hạnh phúc trước nay chưa từng có, không cần quản cậu là ai, chỉ biết rằng người y yêu chính là cậu, bất luận cậu là người hay là quỷ, cũng không thể thay đổi, không phải như vậy là đủ rồi sao?
====================
Đợi đến khi Tùng Dung “ăn uống no đủ”, ôm bảo bối trong lòng liên tiếp hạ xuống từng nụ hôn, Kiều Úc thật sự chịu không được sự bám dính của y, chật vật chuyển động nửa thân mình, vén chăn lên định xuống giường.
Tùng Dung một phen ngăn cậu lại: “Em như vậy còn muốn xuống giường làm gì, mau nằm lại.”
Kiều Úc mất hứng xoay người, dưới thắt lưng truyền đến một trận đau nhức, từ đùi trở xuống thậm chí đau đến chết lặng, “Tê…..”
Cậu một lần nữa ngã trở về bên giường, ánh mắt trừng Tùng Dung nhưng lại mang theo ý cười, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh chính mình đêm qua như thế nào không biết xấu hổ leo lên thắt lưng Tùng Dung, một lần lại một lần rơi vào lốc xoáy tìиɧ ɖu͙©. Bây giờ nhớ đến thật sự hận không thể tự sát, chính mình dĩ nhiên vì Tùng Dung mà làm ra loại tình trạng này, sau này phải làm sao bây giờ?
Tùng Dung đưa tay xoa thắt lưng cho Kiều Úc nói: “Xem đi, em bây giờ có thể đứng lên được anh liền mang họ em, anh đi ra ngoài mua cho em thuốc mỡ, em ngoan ngoãn nằm xuống, anh về ngay.”
Kiều Úc kéo cánh tay y lại, cắn răng nói: “Tôi phải đứng lên, anh đừng quản tôi.”
Tùng Dung thở dài, nhặt chiếc áo sơmi dưới đất lên, ngồi xuống giường nói: “Em vội như vậy làm gì?”
“Tối hôm qua rốt cuộc đĩa CD có vấn đề gì còn chưa giải quyết, không lẽ anh không sốt ruột? Thứ này tìm được trong di vật của Vương Hiểu Quyên, tiếng ca này cùng với tiếng chuông điện thoại của cô ta đều kì lạ, tôi muốn nhanh điều tra một chút.”
Tùng Dùng nhoẻn miệng cười, giúp Kiều Úc sửa lại góc chăn, “Em yên tâm, việc này anh sớm đã có tính toán, thứ này rất tà môn, không cần em nói anh cũng sẽ tra rõ ràng.”
Kiều Úc vừa nghe lập tức cử động thân thể, vội vàng hỏi: “Anh dự tính rồi? Không lẽ anh đã tìm ra được manh mối gì?”
Tùng Dung bí hiểm nhướng mày nhìn Kiều Úc, xoay người lấy đĩa CD màu đen cùng mặt dây chuyền màu tím ra, nói: “Còn nhớ rõ ngày hôm qua Âu Dương và Thư Tình đi thu thập chứng cứ ở nhà Vương Hiểu Quyên không?”
Kiều Úc gật đầu, ý bảo Tùng Dung tiếp tục.
“Sau khi bọn họ hoàn tất thì đến văn phòng của anh báo cáo công tác, Âu Dương nhắc tới ở nhà Vương Hiểu Quyên đã tìm được rất nhiều áp phích tuyên truyền, mặt trên tất cả áp phích đều quảng cáo về một quán bar, các cô ý khi đó rất tò mò chỉ là một y tá nhỏ ngày thường an phận, như thế nào trong nhà có nhiều áp phích của quán bar như vậy, anh lúc đó nghe xong cũng không chú ý, chính là hiện tại nghĩ đến chúng ta có thể bỏ qua một manh mối quan trọng.”
Tùng Dung nín thở, vẻ mặt bỗng chốc trở nên nghiêm túc, “Em có nhớ đêm chúng ta đánh ngất Lâm Viễn không, ở trên đường tình cờ gặp Vương Hiểu Quyên từ nơi nào đó đi ra ý?”
Kiều Úc ánh mắt phút chốc sáng ngời, “Quán bar! Không sai, tôi nhớ rồi, cô ta lúc đó từ trong một quán bar đi ra, kia quán bar hình như tên…… Gọi là….. Đúng rồi ‘Mê Hoặc’!”
Tùng Dung đập tay, chỉ vào chữ trên đĩa CD màu đen, nói: “Hai chữ viết tắt MH này có phải hay không chính là viết tắt của ‘Mê Hoặc’?”
Kiều Úc hiểu rõ nở nụ cười, lấy mặt dây chuyền ở bên cạnh ra nói: “Mặt dây chuyền màu tím này cũng in hai chứ ‘Mê hoặc’, khó trách vì sao lúc đầu lại cảm thấy quen mắt, hóa ra ý tứ là như vậy, hai sự việc này cuối cùng cũng có tiến triển.”
Tùng Dung gật đầu, vừa mỉm cười vừa xoa xoa mái tóc của Kiều Úc, “Ca sĩ bên trong quán bar này rất nhiều, cũng có rất nhiều người tự trả tiền để thu âm đĩa nhạc, vì vậy muốn điều tra bài hát này phải bí mật, trước tiên theo dõi quán bar đã.”
“Ừ, nói thì nói thế, nhưng tôi không hiểu, quán bar mỗi ngày nhốn nháo đông người như vậy, nếu có ai đó cố ý khiến cho người ta sinh ra ảo giác bằng bài hát này, vì sao những người khác không có chuyện gì?” Kiều Úc nâng cằm, nghi ngờ nói.
Tùng Dung cài xong nút áo cuối cùng, vô thức nhíu mày, “Như thế, bất quá sự tình thế nào thì còn phải chờ chúng ta điều tra ra sẽ rõ.”
Kiều Úc trong lòng mơ hồ có chút bất an, nghĩ đến Vương Hiểu Quyên cách đây không lâu vừa mới gϊếŧ người, hiện tại bây giờ cô ta cũng đã chết, không tự chủ liền đem chuyện này cùng bài hát cổ quái kia có liên hệ với nhau, chẳng lẽ Vương Hiểu Quyên là bị bài hát này làm ảnh hưởng nên mới phạm tội?
Nghĩ tới đây khóe miệng Kiều Úc nhếch lên cười tự giễu, nếu như một ca khúc có thể khiến một người nổi lên sát ý, thì lão gia hỏa Tây Sâm đó đã không bồi dưỡng nhiều đứa trẻ như vậy, để huấn luyện thành sát thủ.
Lúc này Tùng Dung quần áo chỉnh tề, anh đi đến bên giường ở trên mặt Kiều Úc hôn xuống, “Dạ Tinh, chuyện này đợi anh về xử lý, không cần lo lắng, đáp ứng anh đừng nhúng tay vào, anh luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”
Kiều Úc ngước lên nhìn chằm chằm vào anh thật lâu sau, nhoẻn miệng cười, “Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, mấy giờ rồi mà còn không mau đi làm, tới muộn coi chừng bị cục trưởng trừ tiền lương.”
Tùng Dung vốn cho rằng tính tình Kiều Úc cố chấp như vậy sẽ tự mình đi điều tra manh mối, đến lúc đó gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì lại phiền toái, hiện tại nhìn cậu sảng khoái đáp ứng như vậy, trong lòng như có một tảng đá lớn được nhấc ra, “Anh nếu như tháng này bị trừ tiền lương cũng không sao, vẫn đủ tiền nuôi em.”
Kiều Úc liếc mắt, “Được rồi, đi nhanh đi, lười nói chuyện với anh.”
Tùng Dung mỉm cười, xoa xoa mái tóc của cậu, “Anh đi đây, buổi tối về sẽ làm cua rang muối cho em”. Y nói xong liền cầm túi đựng hồ sơ, vội vàng ra khỏi nhà.
Tiếng đóng cửa vang lên trong phòng khách, Kiều Úc kéo rèm cửa sổ sang một bên, lộ ra nửa người quan sát Tùng Dung xuống dưới nhà, sau khi đóng cửa xe rời đi, lập tức vén chăn lên ngồi dậy.
Không phải là cậu không tin tưởng Tùng Dung, cũng không phải cố ý nói dối gạt người, cậu chẳng qua là cảm thấy chuyện này vô cùng kì quặc, nếu dùng phương pháp của Tùng Dung, để cảnh sát điều tra có khả năng đả đảo kinh xà, vì vậy cậu phải đi quán bar “Mê Hoặc” một chuyến.
Tối hôm qua sau khi cậu cùng Tùng Dung nghe nhạc xong căn bản là hành động không bình thường, cậu không rõ bài hát này rốt cuộc làm sao tạo ra được, thế nhưng trong lòng cậu cảm giác bất an, giống như là có âm mưu động trời nào đó đang diễn ra ở nơi mà cậu không thể nhìn thấy được, mà âm mưu này cậu và Tùng Dung đều là quân cờ.
Cậu chật vật từ trên giường bước xuống, hạ thân một trận co rút đau đớn, hai chân nhuyễn ra như mất đi trực giác, cậu cười khổ một tiếng, quả nhiên tối qua mình quá phóng túng, thế nhưng bản thân tuyệt không hối hận.
Đi vào phòng tắm, dòng nước ấm áp chảy qua dấu hôn ngân trên cơ thể, hơi nước bay lên bao phủ làm mờ gương, bàn tay cậu chạm vào, cẩn thận nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
Trong gương, ánh mắt Lê Dạ Tinh sáng ngời êm dịu, con mắt như là có thể nói vậy, nhìn kĩ ánh mắt thấy rõ chính mình, giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt, hình ảnh người trong gương cũng làm cùng động tác.
“Lê Dạ Tinh, cậu đã chết rồi, hiện tại còn sống là tôi, cùng anh ấy triền miên thân mật cũng là tôi, cậu đừng mơ tưởng có thể cướp đi tất cả mọi thứ. Mặc kệ cuối cùng anh ấy yêu thương chính là khuôn mặt này, nhưng thân thể là của tôi, tôi sẽ không buông tay.”
Cẩn thận lau đi hơi nước trên cơ thể, từng lớp quần áo che đi những dấu hôn ngân, Kiều Úc chải tóc, hít một hơi thật sâu, cầm lấy đĩa CD cùng mặt dây chuyền chạy ra ngoài.