Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thức Cốt Tầm Tung

Chương 2: Giảo thố tử hậu chúng cẩu thực *

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Anh Cung

Beta: Tiểu Miêu

******************

Hít sâu một hơi, hắn kéo thấp chiếc mũ cảnh sát, lập tức đi vào đại sảnh. Cảnh viên đi tới đi lui vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, dĩ nhiên là không mấy ai chú ý đến hắn. Thuận lợi đi tới phòng làm việc, đứng trước cửa phòng hắn lại vô thức vuốt ve con dao giải phẫu trong túi áo bên phải, gợi lên một nụ cười nhạt.

“Đứng yên, cậu thuộc bộ phận nào? Tại sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cậu.” Một viên cảnh sát trẻ tuổi đi tới, giọng điệu nghi vấn hỏi hắn.

Kiều Úc cúi đầu không lên tiếng, chờ hắn đến gần mới mở miệng, giọng nói mang theo ý cười: “Tôi là thành viên mới của tổ trọng án, sếp bảo tôi tới tìm sếp Trần lấy tài liệu.”

Cậu cảnh viên trẻ tuổi nhướn mày tỏ ý không tin, nhìn chằm chằm hắn: “Lấy giấy chứng nhận cho tôi xem.”

“Muốn giấy chứng nhận hả, vậy anh chờ một chút.”

Kiều Úc nói chuyện chậm rì rì, bên môi vẫn mang theo ý cười hữu hảo, thế nhưng một giây sau lưỡi dao sắc bén lóe lên, dao giải phẫu trong nháy mắt chém một đường trúng yết hầu. Tốc độ cực nhanh làm mọi người không kịp phản ứng, cậu cảnh viên ngã xuống đất, cổ bắn ra dòng máu đỏ tươi.

“A___!”

Một giọng nữ thét chói tai vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của trụ sở cảnh sát, tất cả cảnh viên sửng sốt một chút mới ý thức được có người dám gϊếŧ người ngay trong cục cảnh sát! Tất cả đều đồng loạt móc súng ra hướng về nơi nghi phạm đứng, “Không được nhúc nhích!”

“Mọi người cẩn thận, kẻ đột nhập có vũ khí.”

Kiều Úc nghiêng người đá văng một cảnh sát đứng gần hắn nhất, nhẹ nhàng huých tay về phía sau đánh trúng xương cằm người nọ làm hắn lập tức kêu lên thảm thiết. Lại có thêm vài người rút súng ra, hắn đưa chân quét qua mặt một người khác, thuận thế chống tay nhảy lên, cơ thể nhẹ nhàng nhảy qua chậu cây Brazil. Gần như cùng một lúc tiếng súng liên tiếp vang lên bắn vào chậu cây, phanh một tiếng vỡ thành nhiều mảnh.

Tầng tầng cảnh sát bắt đầu bao vây xung quanh, Kiều Úc cười lạnh một tiếng, nhắm đến chiếc đèn treo trên trần nhà nã một phát súng. Chiếc đèn lớn từ trên cao rơi xuống, cho dù có là cảnh sát cao cấp được đào tạo bài bản cũng chỉ có thể lựa chọn tản ra bốn phía.

Chính là lúc này!

Hắn nghiêng người nhảy lên, vung tay bắn ra hai phát súng, lại có thêm vài người nữa theo tiếng súng ngã xuống, trước mắt đã không còn trở ngại. Đúng lúc này vài tên cảnh sát thân hình cao lớn mang theo súng lại lao lên, Kiều Úc linh hoạt lộn vòng vài lần tránh thoát, lợi dụng lực xoay đá văng cửa ban công nghiêng mình lao vào, trong nháy mắt bắn một phát vào tên cảnh sát đứng ở cửa.

Cửa ban công khép lại trong tích tắc, từ khe hở có thể nhìn thấy tên cảnh sát đó ôm ngực ngã xuống không nhúc nhích.

“Đừng để hắn chạy thoát! Bắt lấy hắn!”. Bên ngoài, cảnh sát đều tập trung trước cửa, cảnh viên được huấn luyện bài bản xếp thành một bức tường người, hành lang truyền đến những tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn.

Tiếng súng đã làm kinh động tất cả mọi người, một lát nữa tiếp viện đến thì có chạy đằng trời, phải tốc chiến tốc thắng!

Không kịp ngẫm nghĩ gì nữa, Kiều Úc cầm súng liếc mắt về phía chiếc ghế làm việc, bắn một phát vào lưng ghế. Phanh một tiếng, chiếc ghế da bị bắn thủng một lỗ. Thế nhưng khi xoay ghế lại phát hiện trong văn phòng không có một bóng người, kẻ vốn đang ngồi trên chiếc ghế cảnh quan cấp cao lại biến mất.

Người bên ngoài nghe được tiếng súng muốn phá cửa xông vào, Kiều Úc chống tay nhảy qua chiếc bàn làm việc dài một thước đi vào phòng trong, vậy mà cũng không thấy mục tiêu lần này, trong lòng có điểm sốt ruột.

Theo cách nói của tên cảnh sát ban nãy, mục tiêu hẳn là phải ở trong phòng mới đúng, thế nhưng hiện tại người ở nơi nào?

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, ngoài cửa cảnh sát tập trung ngày càng nhiều, trong lòng hắn không áp chế nổi sự lo lắng, ngửa cổ hít một hơi, sự bất an trong lòng lan ra mãnh liệt.

“A K tình hình có biến! Mục tiêu đã biến mất, cần xin viện trợ. A K, A K?”.

Đầu bên kia bộ đàm truyền đến những âm thanh vội vàng, tiếng sột soạt của dòng điện cọ sát lỗ tai.

“….”

Bộ đàm bên kia không có bất cứ âm thanh nào.

Phanh, phanh, phanh… Trái tim đập ngày càng nhanh, hắn vô thức nắm chặt dao giải phẫu nhỏ nhắn, toàn thân tóc gáy dựng đứng, ánh mắt sắc bén như con báo lúc nào cũng có thể gϊếŧ chết con mồi.

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gió, Kiều Úc cầm súng nhanh chóng xoay người, nhưng lại bị một người ghìm chặt lấy cổ.

Người này ở đâu ra? Căn phòng rõ ràng là trống không!

Kiều Úc nhanh chóng suy nghĩ tìm cách xoay chuyển, tay kia cầm súng giơ lên cao, ra hiệu cho người kìm hai bên mình rằng bản thân sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng tay còn lại ngấm ngầm luồn vào trong nội y, dao giải phẫu đã được rút ra nửa tấc, lưỡi dao sắc bén còn dính máu của cảnh viên trẻ tuổi ban nãy, tản ra sát khí lạnh thấu xương.

“Kiều Úc, mày cũng có ngày hôm nay. Như thế nào? Muốn lấy dao giải phẫu ra sao? A, tao khuyên mày không nên nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì nữa.”

Giọng điệu châm biếm không che giấu nổi sự hưng phấn làm cho cánh tay hắn run nhè nhẹ, đôi bàn tay thường xuyên điều khiển bàn phím hung hăng bổ lên đầu vai Kiều Úc.

“Ngô __!”

Kiều Úc kinh hãi, rốt cục hắn cũng hiểu được cảm giác bất an mơ hồ trong lòng mình là sao. Bởi vì người đang khống chế hắn không phải ai khác, chính là trợ thủ ngày hôm nay của hắn…. A K!

Tinh quang trong mắt chợt lóe lên, Kiều Úc hơi nheo mắt lại, đầu đuôi sự việc có thể đoán được chín phần mười, giận quá thành cười, hắn hừ lạnh một tiếng “Lão già kia rốt cuộc không ngồi yên được mà ra tay với tao?”

“Mày lẽ ra phải chết lâu rồi, có thể sống tới hôm nay hẳn là phải cảm ơn Cha

đã hạ thủ lưu tình với mày.”

Kiểu Úc hơi nheo mắt lại nói: “Đúng vậy, phải chết từ lâu rồi, chỉ là không phải hiện tại!”

Nói xong đá chân về phía sau, tay trái vung lên hất cánh tay A K về phía trước, cả người bộc phát sức lực trước nay chưa từng có, A K không ngờ rằng Kiều Úc sẽ sử dụng sức mạnh với mình, không kịp đề phòng liền bị đánh ngã trên mặt đất.

Kiều Úc hướng về phía A K bắn hai phát, viên đạn nóng rực sượt qua cánh tay A K bắn thẳng xuống sàn nhà, làm hai ống tay áo của hắn đính trên mặt đất. Viên đạn bắn vào sàn gỗ, tản ra hương vị thuốc súng làm người ta sợ hãi.

Bất thình lình kề dao lên cổ A K, nhanh đến nỗi làm cho người ta không thấy được động tác ”Nói, có phải mày đã sớm dẫn mục tiêu rời đi, rồi dụ tao đến văn phòng trống này?”

Chất giọng thô ráp của A K nhịn không được cười lên, cặp mắt sâu hoắm tỏa ra sự biến hóa khác thường “Ha ha ha, bắt ba ba trong hũ cảm giác không tồi đi? Một ngày trước khi mày nhận nhiệm vụ, Cha

đã phái tao đến gϊếŧ người, thi thể bây giờ đang ở trong tủ hồ sơ phía sau mày, mày hôm nay chỉ đến cùng tao diễn một trò hay mà thôi, ha ha ha__!”

“Câm miệng! Nói, bằng không tao sẽ cắt cổ mày ngay lập tức!”

Cửa ra vào bị cảnh sát bao vây, dưới lầu tiếng còi cảnh sát gào thét, lòng Kiều Úc càng thêm bất an.

“Mày không nghĩ đến à, thời gian gần đây mày được Cha

cưng chiều, thật ra đã sớm thành cái đinh trong mắt hắn, mày biết quá nhiều, không thể không chết!”. A K không hề sợ hãi nhìn sắc mặt Kiều Úc thay đổi, nhấc chân đá một cước.

Trong nháy mắt giày da màu đen bắn ra vài lưỡi dao, bay về phía Kiều Úc. Kiều Úc không nghĩ đến A K dùng ám khí, nhất thời không kịp né tránh, cánh tay bị đâm trúng phun ra máu tươi.

“Tê__!”. Kiều Úc bưng cánh tay bị thương né tránh xung quanh.

Thế nhưng A K không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, thừa dịp Kiều Úc phân tâm ra tay rất nhanh, móng tay thon dài từ cổ Kiều Úc lấy ra một mảnh tâm phiến.

Tâm phiến bị lấy đi trong tích tắc, Kiều Úc nhanh chóng đánh mất năng lực hành động, cơ thể mềm nhũn ngồi phịch xuống mặt đất, mọi vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

“Không có trí nhớ tâm phiến cung cấp cho mày, mày lấy cái gì để chống lại tao, đừng tỏ ra yếu kém a, không phải mày rất mạnh sao? Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, đi cùng đám cảnh sát ngu ngốc kia xuống địa ngục đi!”

A K từ trong túi móc ra một khẩu súng đập vỡ kính, sau đó nhanh chóng ném cái hộp màu đen đến chỗ Kiều Úc, tiếp theo đẩy mạnh cửa sổ một cái rồi nhảy xuống.

Đây là tầng thứ hai mươi tám! Nhảy xuống nhất định sẽ tan xương nát thịt!

Tiếng cười điên cuồng từ cửa sổ truyền đến, Kiều Úc che vết thương đang chảy máu lao đến bên cửa sổ muốn đem chiếc hộp màu đen ném đi, lại nhìn thấy A K cầm sợi chỉ bạc xuyên qua những hạt bụi mông lung trong không khí đứng ở tòa nhà đối diện.

Hắn giơ cao tay lên vẫy chào Kiều Úc, duỗi ra ngón tay ba, hai, một…….

“Phanh…”

Ánh lửa hiện lên, cả văn phòng trong nháy mắt bị nổ mạnh, ngọn lửa hừng hực bốc lên, Kiều Úc không kịp phản ứng cả người đã bị ngọn lửa nuốt mất.

Toàn bộ cảnh sát đứng bên ngoài văn phòng ngã xuống đất bị ngọn lửa cuốn đi, lửa lớn không thể cứu vãn lan tràn ra.

Cửa kính tòa nhà cảnh sát bị chấn động vỡ tan, lửa lớn từ tầng hai mươi tám tầng tầng lan đi, khói đen cuồn cuộn bay lên, mang theo mùi khói thuốc tuyệt vọng chậm rãi phiêu tán.

Kiều Úc bị nhốt trong phòng làm việc vốn không có cách nào thoát thân, gió thổi mạnh trên tầng cao nhất, lửa lớn tác động lên tất cả, tủ hồ sơ bên tường ầm ầm đổ xuống, vừa vặn đổ lên người làm Kiều Úc không thể tránh được, chấn động rất lớn làm cho toàn bộ những thứ trong ngăn tủ cũng rơi ra.

Một thân thể mặc đồng phục cảnh sát trừng lớn hai mắt, toàn thân đẫm máu, vừa vặn nằm trước mắt Kiều Úc. Xem ra đây là mục tiêu ngày hôm nay, tên cảnh quan cấp cao đã bị A K ám sát.

Ngọn lửa lớn nhanh chóng đốt cháy tài liệu rải rác xung quanh, Kiều Úc bị mắc kẹt ở ngăn tủ chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị ngọn lửa cắn nuốt. Cảm giác đau đớn ập đến, loại đau đớn như cơ thể bị xé rách khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Một chiếc dao giải phẫu lạnh như băng rơi trên sàn nhà, bị ánh lửa hừng hực chiếu sáng, lưỡi dao dính máu lập lòe tỏa sáng, chiếc dao giải phẫu đã từng lấy máu bao người, theo chủ nhân đổi lấy một đời gϊếŧ chóc bị ngọn lửa cắn nuốt, không lưu lại một chút tro tàn….

—————————————

*Giảo thố tử hậu chúng cẩu thực:

dù có uy phong to lớn đến mấy sau khi chết [hoặc sa cơ thất thế] thì vẫn trở thành số không.
« Chương TrướcChương Tiếp »