Editor: Chi Misaki
Mà trên thực tế, Hàn Thừa Nghị lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, so với bộ dáng mưa bão vừa rồi thì dường như anh đã bình tĩnh đi rất nhiều. Lúc phục vụ bưng trà Long Tỉnh Tây Hồ lên, tâm tình anh còn rất tốt, bưng một ly lên thưởng thức.
Nhưng mà Nhạc Tuyết Vi biết, anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài! Người đàn ông này, càng tức giận, biểu hiện sẽ càng lạnh tĩnh( lạnh lùng+ bình tĩnh)! Hiện tại anh bình tĩnh như vậy, chứng tỏ anh đã tức giận tới cực điểm!
"Anh, anh tới cùng là muốn thế nào?" Nhạc Tuyết Vi có chút sợ hãi, nói chuyện cũng không được lưu loát.
Hàn Thừa Nghị đặt ly trà xuống, nhìn phục vụ hai bên. Người phục vụ cho rằng anh muốn gắp thức ăn nên liền đi tới. Lại bị Hàn Thừa Nghị phất tay đuổi ra: "Đều ra ngoài hết đi, không gọi thì không cần tiến vào."
“Vâng ạ.”
Toàn bộ phục vụ đều lui hết ra ngoài, liền ngay cả Nghê Tuấn cũng không ở lại! Cửa phòng khép lại, Nhạc Tuyết Vi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, người đàn ông này sẽ không bao giờ làm việc theo lẽ thường.
Hàn Thừa Nghị làm như không thấy bộ dáng sợ hãi của Nhạc Tuyết Vi, tay cầm đũa, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía thức ăn trên bàn, môi mỏng khẽ mở: "Thích ăn món ăn kiểu Trung Quốc? Trước kia không có nghe nói em thích. Em thật không nghe lời, thích cái gì cũng không chịu thành thật nói ra. Ăn một bữa cơm Trung Quốc mà ăn đến hai giờ? Ăn ngon không?Nếu em đã thích ăn món ăn Trung Quốc như vậy, hôm nay tôi cho em ăn đủ. Tôi cũng muốn thử xem, ăn có gì ngon..."
Nhạc Tuyết Vi nhìn anh tự quyết định, không thể tin nổi há hốc miệng, anh thật đúng là có bệnh nha! Cô chỉ là cùng sư huynh ăn bữa cơm! Cái gì cũng chưa có làm được không? Anh nổi điên cái gì?
"Măng tía cuộn thịt cua? Cá viên chiên vàng? Cá Thiên Hương muối? Chim cút dầm tương?Bướu lạc đà xào ngũ sắc? Hay là thịt nai?"
Hàn Thừa Nghị hết sức chăm chú gọi tên từng món ăn, không ngừng gắp đồ ăn vào chiếc đĩa trước mặt Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi khẩn trương nắm chặt hai tay, giờ cô có thể cảm nhận được sự cố chấp điên cuồng của anh!
Hàn Thừa Nghị cúi đầu nhìn Nhạc Tuyết Vi, ra vẻ kinh ngạc nói: "Như thế nào không ăn? Không vui sao? Em cùng người đàn ông kia ăn một bữa cơm trưa mất hai tiếng đồng hồ... Tôi nghĩ em cực kỳ thích đồ ăn kiểu Trung Quốc, hiện tại như thế nào một miếng cũng không động?"
Nhạc Tuyết Vi còn chưa có trả lời, anh lại nói tiếp: "A... Tôi biết rồi, em đang giận tôi, muốn tôi đút cho em có phải không?"
"Hàn Thừa Nghị..." Nhạc Tuyết Vi cũng sắp bị anh làm cho phát điên rồi, đàn ông mà đã không phân rõ phải trái, so với phụ nữ còn đáng sợ hơn!
Hàn Thừa Nghị không rõ chân tướng, vẻ mặt mờ mịt, làm bộ ân cần cầm bát trong tay, múc thêm một chén chim trĩ ninh tổ yến, lại dùng thìa múc một muỗng, thổi nguội đưa tới bên môi cô: "Tới, nếm thử cái này, dưỡng da đẹp mặt!"
"Anh đừng điên nữa!" Nhạc Tuyết Vi cương quyết quay mặt đi, bàn tay đẩy Hàn Thừa Nghị ra.
Dịu dàng trên mặt Hàn Thừa Nghị hoàn toàn biến mất, giờ chỉ còn xót lại tà mị cùng điên cuồng. Anh cầm lấy khăn ăn, lau sạch tổ yến bị hất lên tay, chậm rãi nói: "Không ăn? Không thích ăn? Là đồ ăn không ngon? Hay là người cùng em ăn cơm không hợp?"
"..." Nhạc Tuyết Vi mạnh mẽ nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, cô thực sự không còn gì để nói nữa. Cô không muốn cùng người mắc bệnh hoang tưởng nói chuyện, nên liền đứng dậy kéo ghế rời đi.
"Đi đâu? Tôi cho em đi sao?" Hàn Thừa Nghị giữ chặt lấy cổ tay cô, hung hăng kéo cô lại.
Nhạc Tuyết Vi mất trọng tâm liền trực tiếp ngã lên người anh. Hàn Thừa Nghị nhanh tay lẹ mắt, liền thừa cơ tách chân cô ra, đặt cô ngồi trên đùi anh, thành ra hai người mặt đối mặt, Hàn Thừa Nghị ngồi dựa trên ghế, còn cô thì dạng chân ngồi trên người anh.
Hàn Thừa Nghị giữ lấy cái gáy cô, vội vàng tìm được cánh môi của cô vững vàng ngậm lấy, không chút nhẹ nhàng, tay chân nháy mắt như bị bỏng, là nụ hôn mang hương vị riêng của anh nhưng lại vô cùng thô bạo.
Nụ hôn này cũng giống trong quá khứ, mỗi lần Nhạc Tuyết Vi đều bị anh hôn đến tâm trí mơ hồ...Nhưng mà trong mơ hồ, cô lại nhớ tới một màn kia tại bể bơi! Cảm xúc đột nhiên trở nên kíc động, anh để ý Kiều Vũ Vi như thế, anh thích Kiều Vũ Vi như thế!
Vậy có lẽ anh cũng sẽ hôn Kiều Vũ Vi như vậy! Không chỉ như thế, anh còn có thể ôm Kiều Vũ Vi giống như ôm cô, tất cả những chuyện anh làm khiến cô mặt đỏ tai hồng, cũng đều làm với Kiều Vũ Vi! Nghĩ đến đây Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn khổ thể tiếp tục nữa, thật sự không thể chấp nhận được!
"Buông ra, buông ra, anh buông ra!"
Nhạc Tuyết Vi liều mạng vùng vẫy, biết rõ là phí công, nhưng cô vẫn không muốn buông tha cho đấu tranh.
"Không, tôi không buông..." Hàn thừa Nghị thở gấp, nụ hôn hạ xuống giống như hôn trân bảo, hôn qua từng tấc da thịt của cô: "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết em xem, thân thể của em không lừa được tôi, em thích tôi... Người em thích là tôi!"
Về vấn đề này, Nhạc Tuyết Vi chẳng buồn cùng anh thảo luận, cô bất đắc dĩ nhìn Hàn Thừa Nghị, ánh mắt lộ ra một chút chua xót, anh cũng đã có vị hôn thê, cố chấp vấn đề này thì được cái gì?
"Hàn Thừa Nghị."
Cô đột nhiên chân thành nhìn anh, tay nâng gương mặt của anh lên, biểu tình chưa bao giờ nghiêm túc đến như vậy.
"Uh`m? Em nói đi." Hàn Thừa Nghị tràn đầy chờ mong nhìn cô, chỉ cần cô nói, anh nhất định nghe, chỉ cần cô có yêu cầu, anh cũng không chớp mắt mà đáp ứng! Chỉ cần cô đừng nói đến người đàn ông khác, chỉ cần cô nhìn anh!
"Em thích anh." Nhạc Tuyết Vi cong môi, mang theo một nụ cười đầy chân tình nói: " Em thích anh, em thực sự thích anh, anh biết không?”
"..." Hàn Thừa Nghị không cách nào có thể hình dung tâm tình của chính mình giờ phút này, loại cảm giác hạnh phúc mà anh chưa bao giờ được trải nghiệm.
Điều này thậm chí còn khiến anh cảm thấy hạnh phúc hơn so với lúc tập đoàn D.S phát triển rực rỡ nhất, niềm vui giống như thủy triều cuốn lấy anh không ngừng, vĩnh viễn cùng không bao giờ lui!
"Tiểu Tuyết."
Trong lúc này, Hàn Thừa Nghị cảm thấy chính mình có chút thất thố, anh không biết làm sao có thể biểu đạt nội tâm đang vui sướиɠ của mình nên liền cúi đầu hôn cô.
Chính lúc anh đang tình nồng ý mật, Nhạc Tuyết Vi liền lấy tay đẩy anh ra. Đôi mắt trong suốt mang theo một tia quyết tuyệt: "Hãy nghe em nói hết được không?"
Hàn Thừa Nghị nhìn cô giống như đang nhìn bảo bối, dung túng gật đầu: "Được, em nói đi."
" Chính vì thích anh, cho nên em mới không thể tiếp cùng anh như thế nữa, em thích anh như vậy, cho dù anh có không thích em cũng không cần làm khó em được không? Em không chịu nổi cảm giác khi phải làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, lén lén, lút lút, cùng vị hôn thê của anh chia sẻ anh, anh hiểu không?"
Nhạc Tuyết Vi vô cùng bình tĩnh, tỉnh táo nói hết, ý cười trên khuôn mặt Hàn Thừa Nghị cũng dần tan biến, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Nhạc Tuyết Vi bước xuống từ trên người anh, Hàn Thừa Nghị giằng co một phen, nhưng vẫn buông cô ra. Cô nói đúng, nếu cô thề sống chết cũng không muốn, anh cũng không thể làm gì cô. Liền tính việc anh có thể dùng sức mạnh, nhưng loại thủ đoạn này, dùng được một lần nhưng có thể dùng được mãi sao? Tóm lại vẫn không phải kế lâu dài.
Mà Kiều Vũ Vi chính là chướng ngại lớn nhất giữa hai người bọn họ, hơn nữa còn là chướng ngại không thể nào vượt qua!
"Tôi đi đây."
Nhạc Tuyết Vi sửa sang lại quần áo, cầm lấy túi xách, nhìn Hàn Thừa Nghị một cái thật sâu sau đó xoay người kéo cửa rời đi.
Hành lang vắng lặng truyền đến tiếng bước chân của cô, Hàn Thừa Nghị trầm mặc ngồi ở chỗ cũ, sau một lúc lâu không có làm cái gì. Ánh sáng le lói, bóng chiều dần buông xuống, anh đột nhiên giơ tay lên, hung hăng ném hết những thứ tổ yến linh tinh trên bàn xuống!
Không cam lòng, vẫn là không cam lòng! Ý niệm ham muốn chiếm giữ như một ác ma gieo xuống trong lòng anh!
Không thể buông tha như vậy được, tiểu nha đầu chính miệng đã thừa nhận thích anh! Nếu anh đã có thể khiến cho cô thích anh, dĩ nhiên cũng sẽ có biện pháp khiến cô cam tâm tình nguyện đi theo anh! Lần đầu tiên, anh có khát vọng điên cuồng muốn độc chiếm một người...
Anh nhất định phải có được cô, tuy không thể cho cô danh phận, nhưng ngoài thứ đó ra anh có thể cho cô mọi thứ tốt nhất!
Từ ‘Vĩnh Lạc Trai’ đi ra, Nhạc Tuyết Vi đi về phía trạm xe buýt, chuẩn bị ngồi xe buýt đến bệnh viện thăm bà ngoại. Mà ở bên điểm xe buýt lại có một số thanh niên nam nữ tụ tập lại không biết là xảy ra chuyện gì, một mực chanh chấp với nhau.
Tâm tình Nhạc Tuyết Vi không tốt, phiền não nhìn về phái đôi nam nữ này.
Vừa nhìn thấy... Quả thực dọa cô muốn nhảy dựng!
Nam thì cô không biết, nhưng nữ còn không phải là ‘ người chị gái tốt cùng cha khác mẹ’ của cô- Kiều Vũ Vi sao? Cô ta sao lại ở đây cùng một người đàn ông dây dưa?
"Vũ Vi, Vũ Vi, anh van cầu em, em đừng chia tay với anh, được không?"
"Anh nói bậy bạ cái gì đó? Hai ta đã sớm không còn quan hệ rồi! Anh tạm thời đừng có đi theo tôi nữa! Đừng quấn tôi như vậy, thật chẳng có ý nghĩa gì cả!" Kiều Vũ Vi một thân sang quý, quần áo do hãng Chanel đặc chế, đứng ở trạm xe bus, cùng một người đàn ông không rõ lai lịch quấn quýt lấy nhau?
Hừ! Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cười lạnh một tiếng, người chị gái này của cô cũng thực quá buồn cười rồi!
Nghe thấy một tiếng cười lạnh này, Kiều Vũ Vi cùng nam sinh kia đồng thời quay lại, nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi. Nam sinh kia mặc kiểu áo cao bồi rách rưới, tóc nhuộm vàng, bấm lỗ tai, toàn thân đều mang vẻ lưu manh, vừa thấy liền biết không phải là kẻ đứng đắn.
Miệng nhai kẹo cao su, trừng mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, chợt quát lên: "Nhìn cái gì vậy? Chưa nhìn thấy tình nhân cãi nhau bao giờ à?"
Nhạc Tuyết Vi không để ý tới nam sinh kia, chỉ nhìn Kiều Vũ Vi. Sắc mặt Kiều Vũ Vi đã trở nên xám ngoét, trong bụng thầm nghĩ làm sao cô ta có thể xui xẻo như vậy? Cư nhiên ở đây cũng có thể đυ.ng phải Nhạc Tuyết Vi? Chuyện cô ta cùng bạn trai cũ còn lui tới, ngàn lần cũng không thể để cho người khác biết được!
"Đi, đi thôi!" Kiều Vũ Vi kéo nam sinh kia đi, vừa đi còn vừa ngoái lại nhìn Nhạc Tuyết Vi, sợ chuyện này bị làm lớn, nên liền bắt taxi vội vàng lên xe.
Nhạc Tuyết Vi nghẹn họng trân trối nhìn một màn này, á khẩu không nói được lời nào! Cô đột nhiên cảm thấy, Hàn Thừa Nghị thực đáng thương! Mười năm? Anh cư nhiên thích loại phụ nữ như Kiều Vũ Vi những 10 năm? Ánh mắt thật đúng là không phải độc đáo bình thường!
Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy buông tha là một quyết định vô cùng đúng đắn. Cô cùng Kiều Vũ Vi... Khác nhau cũng quá xa! Nếu Hàn Thừa Nghị thích Kiều Vũ Vi, như vậy thì tuyệt đối không thể thích cô! Cô làm sao còn có ý nghĩ kỳ lạ muốn chia rẽ bọn họ?
Xem ra, cô nên chân thành chúc phúc cho chị gái cùng anh rể của mình rồi... Nói thế nhưng tại sâu trong đáy mắt cô vẫn xẹt qua một tia không cam lòng...