Editor: Chi Misaki
Không biết có phải bởi vì phiền lòng chuyện của Hàn Thừa Nghị hay không, hai ngày cuối tuần Nhạc Tuyết Vi đều ngủ không ngon, khiến thứ hai dậy trễ, cô phải vội vàng chạy đến công ty, lại đúng lúc thang máy đang vào giờ cao điểm.
"Chờ một chút!"
Mắt thấy cửa thang máy sắp khép lại, Nhạc Tuyết Vi vội chạy tới, vẫy tay ý bảo người ở bên trong cho cô qua cửa, rốt cục cũng vào được: "Cảm ơn, cám ơn tiền bối." Nhạc Tuyết Vi thở hổn hển nói lời cảm ơn với người đứng phía trong.
Còn chưa có cảm ơn xong, bên ngoài lại xông tới một người, là đồng nghiệp tại bộ phận thiết kế của Nhạc Tuyết Vi, so với Nhạc Tuyết Vi thì vào công ty trước một năm.
"Đầy rồi, đi chuyến tiếp theo đi!"
Người ở bên trong khoát tay với cô ta, bày tỏ thang máy đã quá tải, lên không được nữa.
Vị đồng nghiệp kia liền quay đầu, chân cao khí ngạo trừng Nhạc Tuyết Vi, âm thanh sắc nhọn vang lên: "Nhạc Tuyết Vi, nhìn thấy tiền bối, cũng không biết khiêm nhường một chút sao?"
"Tôi..." Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, cho dù là tiền bối thì bà ta cũng phải tuân thủ thứ tự đến trước đến sau chứ? Hơn nữa bà ta mới vào công ty có một năm cũng vẫn là người mới, không biết xấu hổ lại còn dám tự xưng cái gì mà tiền bối? Tuy trong lòng mất hứng, nhưng trên mặt Nhạc Tuyết Vi vẫn phải nở nụ cười: "Tiền bối, này..."
Người nọ không kiên nhẫn, mặt nhăn lại khiến cho đôi lông mày vẽ bị quá đậm nhếch lên đến trán: "Mau ra, để cho tôi đi vào! Cô sao lại không hiểu chuyện như vậy? Không biết xấu hổ để cho toàn bộ người trong thang máy phải chờ cô sao?"
Khả năng lật ngược phải trái này, quả thực là đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa!
Nhạc Tuyết Vi nhìn về những người trong thang máy cầu xin giúp đỡ, hi vọng có người nói vài câu lý lẽ, nhưng mà tất cả mọi người đều giữ thái độ cao ngạo làm như tất cả mọi việc không liên quan tới mình, thúc giục: "Nhanh lên a! Hai người muốn thế nào, nếu không cứ như vậy đóng cửa đi!"
"Cô đi ra cho tôi! Dừng lại lúc thì muộn mất rồi!"
Không đợi Nhạc Tuyết Vi mở miệng, vị "Tiền bối" kia kéo lấy cổ tay Nhạc Tuyết Vi, lôi cô ra khỏi thang máy, Nhạc Tuyết Vi chân đi giày cao gót, thiếu chút nữa đã bị đẩy ngã! Đứng vững lại thì bà cô“ Tiền bối” kia đã đứng vào trong thang máy rồi.
Hơn nữa, lại còn phất tay với Nhạc Tuyết Vi, cười nói: " Gặp lại."
Cửa thang máy vô tình khép lại, Nhạc Tuyết Vi tức đến giậm chân! Đôi môi đỏ hồng căm tức không ngừng khép mở.
Mà một màn này, vừa vặn bị Hàn Thừa Nghị vừa tới công ty bắt gặp, khóe miệng không tự nhủ mà nổi lên ý cười...Từng dáng vẻ của tiểu nha đầu đều sinh động đáng yêu như vậy. Chỉ có điều, người phụ nữ xấu xí kia là ai vậy? Còn thiếu chút nữa thì đẩy nha đầu vấp ngã?
"Không kịp vào thang máy?"
Hàn Thừa Nghị thu lại ý cười, đi về phía Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy anh liền hoảng sợ, tổng giám đốc tới sớm như vậy? Mới cùng anh cãi nhau một trận, cô có chút không tự nhiên sờ sờ cổ, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, "Uh`m..."
Sau đó, cổ tay liền bị nắm chặt, cúi đầu vừa nhìn thì chính là bị Hàn Thừa Nghị nắm lấy.
"Anh... Tổng giám đốc! Anh buông ra! Nơi này là công ty!" Nhạc Tuyết Vi sốt ruột trừng mắt nhìn anh, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng vẫn còn mang theo một chút tính khí trẻ con trong suốt, ngây thơ.
Trong lòng Hàn Thừa Nghị liền ngứa ngáy, cầm tay cô không buông, kéo cô đi về phía thang máy chuyên dụng giành cho tổng giám đốc:" Tập đoàn D.S là của tôi, chẳng nhẽ tôi lại không biết đây là đâu? Không phải không kịp thang máy sao? Đi thôi! Còn không đi nữa thì em sẽ bị muộn làm đấy, như vậy toàn bộ tiền thưởng chăm chỉ tháng này của em sẽ không cánh mà bay."
Đối mặt với mữa tiền thưởng không ít này, Nhạc Tuyết Vi liền xiết chặt nắm tay, tâm không cam lòng không nguyện đi theo Hàn Thừa Nghị vào thang máy chuyện dụng của tổng giám đốc.
Nghê Tuấn theo sát phía sau hai người, vừa muốn đi vào, lại bị Hàn Thừa Nghị ngăn lại:" Cậu chờ chuyến tiếp theo đi."
“Vâng ạ.”
Hàn Thừa Nghị giơ tay ấn nút đóng cửa thang máy, Nhạc Tuyết Vi sợ hãi lại muốn lao ra từ trong khe hở, không ngờ bị Hàn Thừa Nghị xoay người một cái bắt lấy ấn lên vách tường làm bằng thủy tinh, dáng người cao lớn của anh bao trọn lấy cô, hai cánh môi mỏng liền có thể tùy thời rơi xuống.
Xét thấy kinh nghiệm trong quá khứ, Nhạc Tuyết Vi vô cùng cảnh giác bụm miệng lại. Quả nhiên, nụ hôn của Hàn Thừa Nghị rơi vào trên tay cô, tuy không hôn được miệng, nhưng anh vẫn vươn đầu lưỡi ra chạm vào mu bàn tay tinh tế nhẵn mịn****.
Thể nghiệm xa lạ khiến cho Nhạc Tuyết Vi chấn kinh không thôi, bật thốt lên lời mắng: "Anh biếи ŧɦái a... Ưm!"
Cô vừa mới bỏ tay ra, mấy lời còn chưa nói liền bị Hàn Thừa Nghị nuốt lại.
Nụ hôn của Hàn Thừa Nghị cực kỳ có kỹ xảo, khiến cho Nhạc Tuyết Vi vừa mới bắt đầu còn kháng cự, nhưng mà... Cánh môi bị anh hết cắn rồi lại liếʍ, chỉ chốc lát liền khiến cô vừa đau vừa ngứa vừa mềm lại vừa tê, biết rõ là không nên, nhưng mặt cô lại không khỏi trở nên nóng bừng, tay cũng có chút không nghe lời, dần dần dời đến trên ngực anh.
Nhạc Tuyết Vi muốn như thế nào, trong lòng cô có lẽ vẫn chưa xác định được, nhưng mà... Thân thể của cô chính xác mà nói thì đã nghiện người đàn ông này rồi!
Cảm nhận được thay đổi của Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị rời khỏi cánh môi cô, khẽ cười: " Em thích tôi, thích tôi làm như vậy với em."
Đây không phải là câu hỏi mà là câu trần thuật, câu khẳng định!
Nhạc Tuyết Vi nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ như thần của Hàn Thừa Nghị, kinh ngạc không biết phải trả lời như thế nào. Cần phủ nhận đi? Nhưng mà tim đập nhanh như vậy, cô phải phủ nhận thế nào đây?
Đinh một tiếng, cửa thang máy liền mở ra, chính là tầng của bộ phận thiết kế, Nhạc Tuyết Vi vội vàng đẩy Hàn Thừa Nghị, chạy ra khỏi thang máy.
Hàn Thừa Nghị đứng ở đằng sau có chút vui vẻ đi theo cô ra khỏi thang máy, chậm rãi thong thả đi đến cửa bộ phận thiết kế.
Nhạc Tuyết Vi vừa vào đã bị tổ trưởng bắt được chỉ trích, mắng cô tựa như mắng học sinh tiểu học: " Nhạc Tuyết Vi! Có phải cô muốn phạm luật của công ty hay không? Cô xem đã mấy giờ rồi hả? Sao bây giờ mới vác mặt đến? Tôi thấy cô tốt hơn hết là đừng tới nữa thì hơn."
Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, về sau tôi sẽ không tái phạm nữa."
Hàn Thừa Nghị đứng ở cửa, một bên lông mày khẽ nhíu cao, nhìn về phía đồng hồ treo tường, còn có 5 phút nữa mới tới 9 giờ... Tiểu nha đầu cũng không có đi muộn! Cái bà cô vừa già vừa xấu này là ai? Sao sáng sớm lại nhiều người phụ nữ xấu như vậy bắt nạt tiểu nha đầu?
"Cô xem, cô xem! Cũng bởi vì cô đi muộn mà đồ không ai mua, nước trà không ai pha, một đống lớn tư liệu còn chưa có ai xử lý, cô nói xem... Cô làm chậm trễ biết bao nhiêu thời gian của mọi người rồi? Cả tập đoàn D.S đều là tinh anh, giờ cô làm chậm trễ thời gian của mọi người cô có đền nổi không hả?" Vị tổ trưởng kia không ngừng lải nhải trách móc.
"Tôi sai rồi, tổ trưởng." Nhạc tuyết Vi thành khẩn nhận sai.
Mà sắc mặt Hàn Thừa Nghị đứng ở một bên có thể nói là đã đen như đít nồi rồi... Người nào mà lại dám hung hăng, dám chỉ trích người của anh? Tiểu nha đầu khi nào thì lại đáng thương tội nghiệp như vậy? Cô nói chuyện với anh vẫn luôn là giọng điệu ngang ngược, chân cao khí ngạo a!
"Tổng, tổng giám đốc!"
Rốt cục có người phát hiện ra chuyện không bình thường, không biết Hàn Thừa Nghị đã đứng ở đại sảnh bộ phận thiết kế từ khi nào, bộ dáng cậu ta lắp bắp, hiển nhiên là không thể tin được hai mắt của mình.
Theo một tiếng gọi"Tổng giám đốc" này, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Hàn Thừa Nghị, cả bộ phận thiết kế trong khoảnh khắc liền lặng ngắt như tờ! Ai cũng dùng một loại ánh mắt ngưỡng mộ, sùng kính nhìn về phía Hàn thừa Nghị, đương nhiên trong số đó không bao gồm Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, mà ánh mắt của anh cũng vừa lúc dừng lại trên người cô. Bốn mắt chạm vào nhau, tuy không ai nhìn thấy gì nhưng giữa hai người như có vô vàn ngọn lửa đang bùng cháy.
Nhạc Tuyết Vi bị loại cảm giác này khiến cho thẹn quá hóa giận phồng má trừng mắt nhìn anh.
Hàn Thừa Nghị đương nhiên cảm thấy bộ dáng này của cô... vô cùng đáng yêu. Vì vậy, hơi thở lạnh lùng cùng khí thế hung ác cũng giảm đi một chút.
Trưởng phòng thiết kế nghe thấy, liền chạy bước nhỏ về phía Hàn Thừa Nghị, khuôn mặt tươi cười chào đón: "Tổng giám đốc, sao ngài lại đến đây lúc này? Có phải gần đây bộ phận thiết kế làm việc có chỗ nào không ổn hay không? Việc này thì ngài chỉ cần nói một tiếng, chúng tôi sẽ lập tức thay đổi!"
Hàn Thừa Nghị rũ mắt, hỏi lại ông ta: "Nói vậy là ông cảm thấy có chỗ nào làm không tốt hả?"
"Ách! Về vấn đề thiết kế "Ẩn hồ" thì đã làm lại một lần nữa rồi, bây giờ đang cần duyệt những bản thiết kế ưu tú khác, còn chuyện bị sụp nền móng như lần trước, tôi đảm bảo về sau sẽ không xảy ra nữa." Trưởng phòng bị dọa cho một thân đổ mồ hôi lạnh, này quả thực so với đi lừa đảo còn đáng sợ hơn!
Hàn Thừa Nghị không có để ý chuyện này, ngược lại nhìn về phía vị tổ trưởng vừa mới quở trách Nhạc Tuyết Vi, hất cằm, hỏi: "Bà ta là ai?"
"Ách... Ngài hỏi là Tổ trưởng Lý sao? Tổ trưởng tổ thiết kế tổ 8." Trưởng phòng bị hỏi trong đầu liền cảm thấy mù mịt, tổng giám đốc sao lại cảm thấy hứng thú với bà cô già này làm gì?
" Tổ trưởng Lý?" Hàn Thừa Nghị không khỏi nhắc lại lần nữa, lập tức đi đến trước mặt tổ trưởng Lý, nhìn chằm chằm bàn công tác của bà ta: "Lý Tú Niên, tổ trưởng tổ thiết kế tổ 8, 43 tuổi?"
Tổ trưởng Lý đứng ở một bên tim cũng sắp nhảy lên cổ họng đến nơi rồi, đây là tình huống gì vậy... Bà ta vậy mà lại được tổng giám đốc chú ý sao? Chẳng lẽ là thấy bà có tài nhưng thành đạt muộn nên muốn ưu ái chăng?
Kế tiếp, Hàn Thừa Nghị chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Tốt, Lý Tú Niên, tôi nhớ kỹ tên bà rồi."
Rồi sau đó, ánh mắt thâm sâu dừng lại ở trên người Nhạc Tuyết Vi một cái, nhếch môi mỉm cười với cô, xoay người rời bước khỏi bộ phận thiết kế, trưởng phòng thiết kế cùng với tổ trưởng Lý được anh “đặc biệt” chú ý cũng đi sát theo sau tiễn anh rời khỏi. Lúc trở về, vẻ mặt tổ trưởng Lý đầy phấn khởi, tất cả mọi người đều nhao nhao chúc mừng bà ta...
" Tổ trưởng Lý, xem ra chị sắp được thăng chức nha!"
"Đúng vậy! Tổng giám đốc đã đặc biệt hỏi chị rồi!"
"Thật hâm mộ a!"
"Hâm mộ cái gì? Hâm mộ vì cô có tổ trưởng Lý đức cao vọng trong như vậy sao?"
Trong lúc này, những câu nói a dua nịnh hót không ngừng vang lên. Nhạc Tuyết Vi chả buồn tham dự, chỉ đàng thở dài mọt hơi, xoay người sớm đi mua chút đồ cho mọi người, pha trà, chỉnh sửa văn kiện... Hôm nay lại là một ngày’ Sáo rỗng’ như mọi khi a!
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Nghê Tuấn mang theo tư liệu cần cho cuộc họp cổ đông khẩn cấp sáng nay tiến vào.
Hàn Thừa Nghị lật xem tư liệu, một bên vừa xem, vừa nói nói: "Cậu đi tra một phen, người hôm nay dám đẩy Nhạc Tuyết Vi trước cửa thang máy là ai, trực tiếp đuổi việc, không cần trả quá nhiều tiền. Còn có, cái vị tên là Lý Tú Niên tổ trưởng tổ thiết kế, điều bà ta đến chi nhánh công ty, tôi không muốn nhìn thấy bà ta thêm nữa."
"... Vâng!” Nghê Tuấn trả lời so với bình thường chậm hơn nửa nhịp, người trước thì anh có thể hiểu được, bởi vì người ta lỡ đắc tội với Nhạc Tuyết Vi a, nhưng người đằng sau thì... Tổ trưởng Lý bộ phận thiết kế điều đến chi nhánh công ty? Chẳng lẽ cũng đắc tội với Nhạc Tuyết Vi?
Xế chiều hôm đó, vị ‘Tiền bối’ đẩy Nhạc Tuyết Vi tan tầm xong cũng vĩnh viễn cũng không được làm việc ở D.S nữa. Còn tổ trưởng Lý chờ thăng chức thì lập tức bị giáng chức điều tới chi nhánh công ty...
Lời dồn bỗng chốc nổi lên bốn phía trong bộ phận thiết kế, tổng giám đốc làm sao lại ra mệnh lệnh như vậy? Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ tới nguyên nhân nằm ở trên người Nhạc Tuyêt Vi.
Còn bản thân Nhạc Tuyết Vi thì... Cô không hề ngốc, thoáng qua là có thể biết được. Nghĩ đến việc Hàn Thừa Nghị làm chuyện này là vì cô, đôi má Nhạc Tuyết Vi liền nóng bừng khóe miệng không khỏi nhếch lên...