Chương 38: Nhận rõ thân phận

Editor: Chi Misaki

Tình huống của bà ngoại Nhạc Tuyết Vi cũng đã đi vào ổn định, hai ngày sau khi tỉnh lại, liền được chuyển từ phòng cấp cứu vào phòng bệnh thường.

Lão nhân gia trên người mang theo đủ các loại ống, kim tiêm, khiến cho việc nói chuyện trở nên vô cùng khó khăn. Nhạc Tuyết Vi cầm lấy tay bà ngoại, đau lòng rơi nước mắt, khuôn mặt áp vào mu bàn tay lão nhân gia nỉ non: "Bà ngoại sẽ không có chuyện gì đâu, bà ngoại là tuyệt nhất, lần này cũng sẽ không bỏ Tuyết Vi lại một mình."

Lão nhân gia nằm ở trên giường, nghe thấy lời cháu gái nói, từ hốc mắt chậm rãi răn xuống một giọt lệ.

Hộ sĩ túc trực tại phòng bệnh thấy lão nhân gia nói chuyện không tiện, liền cầm một quyển sổ nhỏ đưa cho Nhạc Tuyết Vi, để cho lão nhân gia viết chữ lên trên. Lão nhân gia tay cầm bút, run run rẩy rẩy viết: Tiền bạc, đến trường, thực tập. Chỉ bằng sáu chữ này thôi đã đủ diễn tả nỗi lo lắng của bà về Nhạc Tuyết Vi rồi.

Nhạc Tuyết Vi lau nước mắt, cố nặn ra tươi cười trấn an bà ngoại: "Bà ngoại, bà đừng lo đến những thứ này, tiền là con mượn từ ông chủ. Ông chủ cho con vài ngày nghỉ, chỉ cần tình trạng của bà tốt lên con liền đi làm, người đừng lo lắng những thứ này, cứ an tâm dưỡng bệnh cho thật tốt được không?”

Lão nhân gia nháy mắt mấy cái, ở trên quyển sổ viết xuống mấy chữ: Ông chủ là người tốt.

Nhạc Tuyết Vi có chút hoảng hốt, trống ngực đập thình thịch liên hồi. Hàn Thừa Nghị là người tốt? Cô chưa từng coi anh là người tốt, nhưng hiện tại ngẫm lại, kỳ thực anh cũng không có làm ra chuyện gì xấu đối với cô. Lần đầu tiên bọn họ hồ đồ làm chuyện tình một đêm kia, trách nhiệm cũng không phải chỉ một mình anh gánh vác. Ngay cả hợp đồng một ngàn vạn, cũng không phải là anh bức cô, lần này, anh lại còn cứu bà ngoại cô.

"Uh`m, là người tốt." Nhạc Tuyết Vi khẽ cong môi, sờ sờ trán bà ngoại, cứ coi như anh được dán thêm một cái mác người tốt nữa đi.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Nhạc Tuyết Vi tưởng rằng hộ sĩ tiến vào làm trị liệu, liền vội vàng đứng lên tránh ra, nhưng lúc cô quay đầu thì lại thấy Kiều Vạn Đông.

Hai cha con nhìn nhau nhưng chẳng nói gì, một người là áy náy không biết nên nói gì, một người là trong lòng oán giận, khúc mắc vẫn chưa được hóa giải!

"Tuyết Vi, ba... Ba mới nghe nói..." Kiều Vạn Đông ấp úng không biết mở miệng như thế nào, biến cố bất ngờ khiến cho ông cảm thấy hỏ thẹn với con gái, càng thẹn với người vợ đã mất! Ông ngay cả chuyện mẹ vợ ngã bệnh nặng như vậy vẫn là người cuối cùng biết được.

Ngẫm lại lại càng thêm thương con gái nhỏ, con bé gặp chuyện như vậy, nhất định là rất sợ hãi, vội trước nghĩ sau.

Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm Kiều Vạn Đông, ánh mắt dần dần trở nên oán giận. Sau khi bà ngoại gặp chuyện không may, hận ý giành cho người cha này đã không thể hóa giải nữa rồi. Nhưng vì nơi này là phòng bệnh, mà tình trạng của bà ngoại vẫn còn chưa ổn định, nên cô không quá phận.

Chịu đựng lửa giận đang bừng bừng sục sôi, Nhạc Tuyết Vi giơ tay chỉ thẳng về phía cửa, nói: "Mời ông ra ngoài."

"Tuyết Vi, ba đến thăm bà ngoại, còn có ba nghĩ con nhất định không đủ tiền trả thuốc men, nên ba đã mang đến đây rồi!" Sợ ngay sau đó sẽ bị con gái đuổi đi, Kiều Vạn Đông liền vội vàng nói, hơn nữa còn vừa nói vùa bước nhanh về phía giường bệnh.

"Mẹ, con đến thăm mẹ..."

"Kiều Vạn Đông!" Nhạc Tuyết Vi vỗ trán, cô thực sự là không thể cho ông ta sắc mặt hòa hoãn thêm nữa!

Bà ngoại Nhạc Tuyết Vi nhìn về phía cháu gái, lắc đầu với cô, lại nhìn về phía con rể gật đầu, miệng mấp máy tựa như muốn nói, ‘anh đến rồi hả’.

"Mẹ, thực xin lỗi, con đến muộn..." Kiều Vạn Đông nhìn mẹ vợ, cảm xúc đột nhiên không khống chế được, thất thanh khóc rống lên. Vợ trước qua đời được 14 năm, ông chẳng những không chăm sóc tốt cho con gái, bây giờ lại còn để cho mẹ vợ chịu đựng bệnh tật giày vò ở ngay trước mặt mà ông không thể làm gì được.

Trông ông khóc vô cùng đau đớn, nhưng ở trong mắt Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn là đang diễn trò! Thần thái này khẳng định là có thể đi tranh giải Oscar được rồi!

"Kiều Vạn Đông!" Nhạc Tuyết Vi không thể nhịn thêm nữa, liền túm lấy Kiều Vạn Đông kéo ông ra ngoài phòng bệnh. “Đi! Đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bà ngoại tôi! Tôi bảo ông đi đi a!" Giọng nói đầy phẫn nộ vang lên, nhung thanh âm vẫn có chút đè nén.

"Tuyết Vi!" Kiều Vạn Đông một bên cầu khẩn con gái, một bên liền lấy tiền ở trong túi ra.

Nhạc Tuyết Vi không định trở mặt với ông ta ở trước mặt bà ngoại, nên liền kéo ông ra ngoài, hốc mắt đỏ bừng nhìn Kiều Vạn Đông, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ra ngoài rồi nói, đừng nói ở chỗ này! Ông muốn quấy rầy bà ngoại nghỉ ngơi sao?"

Kiều Vạn Đông thấy không lay chuyển được con gái, nên liền bị cô nửa túm nửa kéo đi ra ngoài phòng bệnh.

"Tuyết..."

"Tôi không muốn cãi nhau với ông." Kiều Vạn Đông còn chưa kịp mở miệng, đã bị Nhạc Tuyết Vi cắt ngang. Mặt cô không chút thay đổi nhìn ông ta, giọng điệu giống như đang nói chuyện với người dưng: " Mong ông hãy nghe tôi nói, về sau dù là chuyện liên quan đến tôi hay là bà ngọại, xin ông cũng đừng quan tâm nữa. Ông đi đi!"

"Tuyết Vi, con đừng cậy mạnh, tiền thuốc men cho bà ngoại, làm sao con có thể gánh vác nổi?" Kiều Vạn Đông dựa vào quyền lợi của mình mà nói chuyện.

"Hừ! Tiền thuốc men?" Nhạc Tuyết Vi đầy mỉa mai nhìn cha mình, nụ cười trên môi đầy thâm ý, tươi cười kia giống như miếng băng nhọn buốt giá đâm vào lòng người nghe: "800 vạn tôi còn có cách, ông cảm thấy chút tiền thuốc men này tôi sẽ không trả được sao?"

" Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Kiều Vạn Đông kinh ngạc không thôi, ông không nghĩ tới con gái sẽ nhắc tới 800 vạn kia! Ông còn tưởng rằng, cô mượn giúp người khác, nói như vậy thì con gái nhỏ đúng là rất cần khoản tiền này?

"Ông đoán xem." Nhạc Tuyết Vi nhíu nhíu mày, không định nói thêm nữa, liền xoay người mở cửa phòng bệnh đi vào.

Kiều Vạn Đông đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng ông vô cùng khủng hoảng, ông bỗng ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng...

Một tuần sau, bệnh tình của bà ngoại Nhạc Tuyết Vi cũng đã ổn định, ở phòng bệnh VIP lại có chuyên gia chăm sóc đặc biệt, Nhạc Tuyết Vi dặn dò hộ sĩ các việc cần chú ý, lại cùng bà ngoại nói chuyện rất lâu, sau đó liền quyết định trở lại công ty đi làm.

Trước đó cô cũng không nói cho Hàn Thừa Nghị biết, liền trở về Bán Hạ Sơn Trang. Về đến nhà đã là hơn 8 giờ sáng, Nhạc Tuyết Vi là định trở về tắm rửa, thay quần áo, sau đó cùng Hàn Thừa Nghị tới công ty, nhưng lại không nghĩ sẽ nhìn thấy một màn nhự vầy.

Vừa đi vào cổng vòm, Nhạc Tuyết Vi liền nghe thấy trong phòng khách có tiếng vang rất nhỏ, bình thường lúc này, quản gia cùng đầu bếp sẽ rất bận rộn, cho nên lúc đầu cô cũng không để ý, chỉ có điều lúc đưa mắt nhìn lại, cô lại ngoài ý muốn nhìn thấy Hàn Thừa Nghị.

Hàn Thừa Nghị chính là đang tựa vào ở trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, cà- vạt lỏng lẻo, áo khoác lười nhác vắt sang một bên, mà Hách Tích Âm thì lại đang đứng sau lưng anh, ngón tay đặt ở hai bên thái dương thay anh mát xa. Cử chỉ này cực kỳ tự nhiên, giống như nước chảy thành sông vậy.

Này cũng khó trách, Hách Tích Âm làm thư ký cá nhân cho Hàn Thừa Nghị đã nhiều năm, những hành vi tự nhiên như thế này đã trở thành thói quen. Hơn nữa, chỉ sợ không chỉ có như vậy... Cái vị Hách Tích Âm này cũng từng là người phụ nữ của anh đi! Chỉ có điều tại sao Hách Tích Âm lại ở chỗ này? Chẳng lẽ, đêm qua cô ta ngủ tại đây? Hay là nên nói, mấy ngày qua bọn họ đều ở đây?

Quản gia cũng đã nói qua, Hàn Thừa Nghị chưa từng đưa phụ nữ về Sơn Trang, thì ra lời nói này chỉ là để lừa gạt cô! Cô thật sự là ngu dốt, làm sao có thể tin những lời nói như thế này?

Nhạc Tuyết Vi bất tri bất giác cắn chặt môi dưới, mi mắt hạ xuống, hai bàn tay nắm chặt, đầu ngón tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay có chút đau đớn

Hách Tích Âm ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, trên mặt lập tức hiện ra tươi cười đắc ý, nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo một loại địch ý vô tận.

Hàn Thừa Nghị giật nhẹ mi mắt, chậm mở mắt ra, đêm qua vì kế hoạch "Ẩn Hồ" kia mà phải mở hội nghị khẩn cấp cả đêm, hiện tại liền vô cùng mệt mỏi. Thế nhưng một khắc khi nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, đáy mắt vốn uể oải dần trở nên thanh tỉnh. Anh tựa hồ quên mất Hách Tích Âm vẫn còn ở đằng sau, liền đứng thẳng dậy, động tác cùng ánh mắt đều đã nhu hòa đến tận cùng.

"Trở lại? Ở bệnh viện không còn chuyện gì nữa chứ?"

Nhạc Tuyết Vi tránh ánh mắt của Hàn Thừa Nghị, hai tay không động liền tránh khỏi anh, mất tự nhiên đáp: "Uh`m, tôi trở về thay quần áo, chuẩn bị đi làm, nếu như... Anh cần mà nói."Trong lời nói này của cô, mang theo cả ghen tuông mà chính cô cũng chưa từng phát hiện ra.

Hàn Thừa Nghị khẽ cong môi cười, một tay ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, một tay nâng cằm cô lên, ánh mắt thâm thúy chống lại đôi con ngươi trong suốt, long lanh ánh sáng của cô. “Cần, làm sao có thể không cần? Chỉ có điều, em không thấy phiền chứ?"

Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, từng lọn tóc đen nhánh rủ xuống hai bên xương quai xanh, lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết."Không phiền, tôi nghĩ nên sớm trở lại làm việc." Như vậy liền có thể sớm một chút trả tiền thuốc men cho bà ngoại.

Cô tự cảnh cáo chính mình, không nên nảy sinh ra bất cứ tình cảm gì với Hàn Thừa Nghị... Hay nói cách khác, anh cứu bà ngoại cô, đối với anh mà nói cũng chỉ như nhấc tay chi lao, chuyện dễ như trở bàn tay.

Anh cũng không phải tận tâm vì cô mà làm chuyện này, cô đối với anh mà nói cũng không phải là người nào đặc biệt cả.

"Vậy thì tốt rồi, đỡ phải làm phiền Hách Tích Âm." Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn Hách Tích Âm, nói: "Nếu Tuyết Vi đã trở lại, vậy cô cũng mau trở về đi! Hai ngày này vất vả cho cô rồi."

"Tổng giám đốc, quả thực chuyện tình hai ngày này, còn có kế hoạch” Ẩn Hồ” bên kia đều một tay tôi xử lý, hay là để tôi làm xong những chuyện này rồi hãng đi?" Hách Tích Âm oán hận nhìn chằm chằm Nhạc Tuyết Vi, không cam lòng nhắc nhở Hàn Thừa Nghị.

Ánh mắt Hàn Thừa Nghị vẫn chưa từng dời khỏi Nhạc Tuyết Vi, gật đầu nói: "Vậy được, cô trước tiên cứ về nghỉ ngơi một lát, chờ tôi cùng Tiểu Tuyết thu thập một phen đã."

Hách Tích Âm cắn chặt răng, nén tức giận lại trong lòng, không cam lòng rời khỏi biệt thự.

Hách Tích  vừa đi, Hàn Thừa Nghị lập tức cúi đàu cọ xát vào đôi má Nhạc Tuyết Vi, vô cùng tự nhiên hôn cô, đầu lưỡi trêu đùa khớp hàm cô. Nhạc Tuyết Vi nhíu mày, theo bản năng nhắm nghiền mắt lại, lông mi dài khẽ run rẩy, bàn tay đặt trước ngực anh vẫn có chút kháng cự.

"Sao vậy?" Cảm nhận được sự kháng cự của cô, Hàn Thừa Nghị nhíu mày có chút nghi ngờ, cô đây là bị sao vậy? Mấy ngày này rõ ràng đã không còn giống như trước kháng cự anh!

Nhạc Tuyết Vi tránh né ánh mắt Hàn Thừa Nghị, lắc đầu nói: "Không có việc gì, hơi mệt thôi. Thời gian còn sớm, tôi đi tắm rửa trước đã."

" Cùng tắm đi." Hàn Thừa Nghị thấy Nhạc Tuyết Vi xoay người, liền từ phía sau ôm lấy cô vào trong ngực, bờ môi dán tại bên tai cô, ái muội nói: "Nhiều ngày không gặp như vậy, coi như là giao cho tôi ít quyền lợi đi?"

"Đừng!" Nhạc Tuyết Vi nhíu mày phản kháng, thậm chí có chút chán ghét hành động như vậy của anh, cô thực sự không thể hiểu nổi, anh vừa mới tiễn đưa một người phụ nữ khác, đã liền chạy đến ôm ấp cô? " Thả tôi ra, tôi không muốn tắm với anh!"

Không khí đột nhiên ngưng trệ, Hàn Thừa Nghị cảm giác được Nhạc Tuyết Vi mất hứng, nhưng không rõ nguyên nhân là gì, anh vì chuyện của bà ngoại cô mà làm đến mức này, vẫn còn chỗ nào khiến cho cô bất mãn sao? Bắt anh phải ra sức lấy lòng một người phụ nữ, thậm chí còn phải đi đoán tâm tư của cô, chuyện như vậy, Hàn Thừa Nghị anh tự hỏi chưa từng làm qua, cũng không thể làm được!

"Hừ! Đối xử tốt với em một chút em liền cáu kỉnh? Ai cho em lá gan lớn như vậy hả? Nhạc Tuyết Vi, em tự nhớ kỹ thân phận của mình cho tôi, tôi có thể chiều em, nhưng cũng có thể không cần quan tâm đến nguyện vọng của em muốn làm gì thì làm!"

Sắc mặt Hàn Thừa Nghị lạnh lùng, bộ dáng ôn tồn vừa rồi không còn sót lại chút nào, liền ôm Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng đi lên lầu. Tâm tình Nhạc Tuyết Vi liền rơi xuống đáy cốc, cảm thấy được sau lưng cô vừa nóng như lửa đốt, lại vừa lạnh buốt đến tận xương tủy,… Cảm giác không khác nào vừa trải qua một trận cảm nặng….