Editor: Chi Misaki
"Học trưởng, chậm một chút, chú ý dưới chân."
Nhạc Tuyết Vi thật cẩn thận nhìn dưới chân, cố gắng đỡ Cừ Lễ Dương đi ra khỏi công trường.
Mới đi được không xa, phía trước đường lớn liền xuất hiện một loạt những chiếc Bentley màu đen dẫn đầu, sau cùng là một chiếc Rolls-Royce. Nhạc Tuyết Vi cùng Cừ Lễ Dương dừng lại, những chiếc xe kia cũng dừng lại ở trước mặt cô.
Bước xuống xe là một hàng bảo vệ, Nghê Tuấn cũng theo xuống xe, đi về phía Nhạc Tuyết Vi.
"Nhạc tiểu thư, tổng giám đốc lo lắng nên đến xem, ngài không có chuyện gì chứ?"
Nhạc Tuyết Vi nhìn về phía Rolls-Royce, không rõ Hàn Thừa Nghị đến đây làm gì. Cừ Lễ Dương thảm như thế, chẳng lẽ anh tới để chế giễu? Chỉ là tình huống trước mắt, Cừ Lễ Dương ngay lập tức cần được đưa đến bệnh viện, cô cũng không quản được nhiều việc như thế.
"Nghê tiên sinh, xin anh giúp tôi, học trưởng anh ấy... Bị thương!"
Đôi mắt sưng đỏ của Nhạc Tuyết Vi nhìn về phía Nghê Tuấn xin giúp đỡ, lông mi dày bị nước mắt làm ướt, đôi con ngươi bị phủ bởi một tầng sương mù càng giống như bảo thạch, khổ sở nói không nên lời nhưng cũng rất động lòng người.
"Bị thương?" Nghê Tuấn hỏi lại, đôi mày rậm khẽ chau lại.
"Vâng, anh ấy vì bảo vệ tôi nên mới bị thương!" Nước mắt Nhạc Tuyết Vi liền không ngừng rơi xuống.
Nghê Tuấn đắn đo, xoay người đi về phía Rolls-Royce, gõ gõ cửa kính xe, cúi đầu nói cái gì đó với bên trong. Cửa xe Rolls-Royce trong lúc bất chợt liền bị mở ra, hai chân thẳng tắp của Hàn Thừa Nghị đạp trên đất bằng, một đường đi về phía Nhạc Tuyết Vi.
Thân thể cô nhỏ nhắn xinh xắn, lại phải chịu sức nặng của một người đàn ông trưởng thành. Hàn Thừa Nghị không nói lời nào đứng đó, đột nhiên bầu không khí xung quanh anh lặng đi có chút lạnh bao trùm cả sự tức giận bên trong.
Nhạc Tuyết Vi biết, chỉ có lời nói của Hàn Thừa Nghị mới có hiệu lực. Ánh mắt ướt sũng của cô nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của anh cầu khẩn, ngập ngừng nói: "Giúp, giúp tôi."
Cô đang cầu xin anh! Vì người đàn ông khác mà cầu xin anh!
Hàn Thừa Nghị cảm thấy trong ngực có chút bị đè nén, anh hít một hơi thật sâu, lạnh giọng phân phó Nghê Tuấn: "Dẫn cậu ta lên xe."
Nghê Tuấn làm theo để cho bảo về đưa cậu ta lên xe, cả người Nhạc Tuyết Vi ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển cúi đầu nói lời cảm ơn với Hàn Thừa Nghị: "Cảm ơn anh."
Vừa định xoay người muốn đuổi theo Cừ Lễ Dương, cổ tay liền bị Hàn Thừa Nghị cầm lấy. Cô nghi hoặc khó hiểu chớp mắt nhìn về phía anh: "Sao vậy... Có chuyện gì?"
"Đi với tôi ngồi xe sau." Hàn Thừa Nghị bá đạo trả lời, khẩu khí cường ngạnh không ai dám cãi lại, đây là giới hạn cuối cùng của anh rồi, không ai có thể đυ.ng vào nữa.
"Không... Tôi muốn ở một chỗ với học trưởng!" Nhạc Tuyết Vi vùng vẫy, muốn anh buông tay cô ra, nhưng tránh không được.
Hàn Thừa Nghị im lặng liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho Nhạc Tuyết Vi cảm thấy sợ hãi, nhất thời đã quên phản kháng, ngoan ngoãn bị anh kéo lên Rolls-Royce...
"Học trưởng, học trưởng?"
Nhạc Tuyết Vi ngồi ở bên giường, nắm lấy tay Cừ Lễ Dương, nhìn thấy anh ta tỉnh lại, vừa khóc vừa cười gọi.
Cừ Lễ Dương cử động người, nỗi đau đến thấu tâm gan ở trên lưng khiến anh ta toát mồ hôi lạnh không ngừng, bớt đau một chút anh ta mới mở mắt ra: "Tuyết Vi, đây là nơi nào?"
"Bệnh viện, chúng ta đang ở bệnh viện." Cổ họng Nhạc Tuyết Vi có chút khan khàn.
"Đừng khóc, em đừng khóc mà! Không phải anh đã không có việc gì rồi sao?" Cừ Lễ Dương vừa động, liền động đến vết thương trên lưng, đau đớn khiến anh ta phải nhe răng trợn mắt.
Nhạc Tuyết Vi vội vàng đỡ lấy anh ta, cực kì đau lòng, nói: "Đừng nhúc nhích, vết thương rất nặng, bác sĩ nói anh bị nứt xương bả vai rồi."
Cừ Lễ Dương thấy cô cúi đầu, nước mắt dàn dụa, liền biết là cô áy náy, nên vội vàng cầm lấy tay cô, an ủi: "Anh không sao rồi, một chút vết thương nhỏ thôi. Nằm trên giường mấy ngày liền khỏi, ha ha."
Nếu nói, lúc trước Nhạc Tuyết Vi còn hoài nghi phần tình cảm mà Cừ Lễ Dương giành cho cô, thì hiện tại cô đã hoàn toàn tin tưởng, Cừ Lễ Dương thực sự yêu cô, nếu không phải như vậy thì làm sao anh có thể tại thời điểm mấu chốt liền quên mình đứng ra bảo vệ cô??
"Học trưởng." Nhạc Tuyết Vi cầm lấy tay Cừ Lễ Dương, nghẹn ngào nói, "Học trưởng, anh yên tâm, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh, anh không cần lo lắng, em sẽ cùng anh nghĩ biện pháp."
"Em có thể nghĩ ra biện pháp gì?" Hai tay Cừ Lễ Dương giơ ra lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đừng khóc, đều là anh không tốt, đã khiến cho em phải lo lắng rồi."
"Học trưởng, anh nghe em..."
Nhạc Tuyết Vi còn chưa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đá văng một cách thô bạo.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa: Lại là đám người cho vay nặng lãi!
Nhạc Tuyết Vi khẩn trương đứng lên che ở phía trước người Cừ Lễ Dương, kinh hoảng nhìn người đang đi tới: "Các người muốn làm gì? Nơi này là bệnh viện, các ngươi không cần làm xằng làm bậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Haha!"
Đám người cho vay nặng lãi cười lạnh, một đường đập phá đi tới khiến cho mặt đất rung động phát ra những tiếng loảng xoảng, dọa cho Nhạc Tuyết Vi cùng Cừ Lễ Dương câm như hến.
"Bốp"!
Người đàn ông cầm đầu ném một chồng hồ sơ tới trước mặt Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi cầm lên, nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"
"Ký vào cái này, nếu cô đồng ý làm giao dịch, chúng tôi có thể nể mặt cô là thư ký riêng của tập đoàn D.S mà nhân nhượng, cũng sẽ cho cậu ta một khoảng thời gian, hơn nữa cũng sẽ không thu thêm lãi."
"Thật Sự?" Nhạc Tuyết Vi không quá tin tưởng, người cho vay nặng lãi làm sao có thể dễ nói chuyện như vậy??
Thấy Nhạc Tuyết Vi do dự, người đàn ông liền nóng nảy: "Cô có ký hay không? Nếu cô không ký, tôi cũng không dám đảm bảo cậu ta có còn an toàn cho đến ngày mai hay không đâu! Đừng nói là cậu ta hiện tại còn đang bị thương, chỉ còn một hơi thở thì thiếu nợ cũng sẽ phải trả cho đến đồng cuối cùng!”
"Tuyết Vi, em đừng nghe bọn họ..." Nhạc Tuyết Vi còn chưa có nghĩ rõ ràng, Cừ Lễ Dương đã vội vàng ngăn cản cô.
"A, xương cốt chú em vẫn còn rất cứng a! Xem ra một gậy của anh đây còn chưa khiến chú em thoải mái! Được, nếu cô gái nhỏ của cậu còn không chịu ký, tên oắt con cậu hiện tại liền phải trả tiền rồi!" Nói xong, hai tay vung lên làm cho đám thuộc hạ phía sau cùng tiến lên.
"Các người đừng làm bậy!" Nhạc Tuyết Vi vội vàng ngăn bọn họ lại, quát: "Đừng tới đây, tôi còn chưa nói là không ký!"
Trong lòng cô đại khái cũng đã hiểu, phần hồ sơ này cũng giống như số nợ nần mà cô sẽ phải gánh vác. Dù sao, Nhạc Tuyết Vi cô cũng sẽ không trơ mắt mặc kệ Cừ Lễ Dương không quản được, cô vốn đã nghĩ đến việc cùng anh gánh vác.
"Tôi ký!" Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu lên, quyết đoán lạnh giọng nhìn đám người cho vay nặng lãi nói.
"Tuyết Vi!" Cừ Lễ Dương vội vàng kéo Nhạc Tuyết Vi, lo lắng lắc đầu, nói: "Tuyết Vi, em đừng có hồ đồ, bản thân anh thiếu nợ, tại sao lại có thể bắt em gánh vác? Em đừng ký, anh sẽ tự nghĩ cách, trong nhà em còn có bà ngoại, em không gánh nổi đâu."
"Học trưởng..." Nhạc Tuyết Vi trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn Cừ Lễ Dương, có thể nghe thấy những lời này của anh, trong lòng cô đã cực kỳ thỏa mãn rồi: Người trong lòng cô, cũng giống như trong suy nghĩ của cô, cô làm sao có thể để anh một mình gánh vác tất cả?
Nhạc Tuyết Vi gỡ tay Cừ Lễ Dương ra, mỉm cười nói: "Học trưởng, vì anh, em đều tình nguyện làm, tất cả đều cam tâm tình nguyện."
"Nhưng mà... Em đã nghĩ kỹ chưa?" Cừ Lễ Dương có chút xúc động, không nghĩ tới Nhạc Tuyết Vi có thể vì anh mà làm đến mức này.
"Phải, em đã nghĩ kỹ rồi."
Chiếc bút liền được nhét vào trong tay, Nhạc Tuyết Vi cầm lấy bút ký tên mình lên tờ cuối cùng của tập hồ sơ. Hồ sơ cô cũng chỉ vội xem qua, đích thật là giống như lời người cho vay nặng lãi nói, chỉ cần cô ký tên, cô sẽ trở thành người cùng gánh vác món nợ này.
"Nhanh một chút như vậy có phải tốt rồi không, thực phí công sức!"
Đám người cho vay nặng lãi cầm lấy hồ sơ cảm thấy mĩ mãn rời đi, Nhạc Tuyết Vi cũng không có chú ý tới ánh mắt phúc tạp cùng biểu tình khó đoán xẹt thoáng qua trên gương mặt Cừ Lễ Dương...