Editor: Chi Misaki
"Làm sao vậy?" Hàn Thừa Nghị xoay người nhìn Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi đón lấy ánh mắt của anh, hỏi: "Vì sao lại mang tôi tới đây?"
Hàn Thừa Nghị cởϊ áσ khoác ẩm ướt trên người ra, cười đáp: "Không phải tôi đã nói qua với em rồi sao? Tôi muốn em, mục đích của tôi đơn giản chỉ có vậy."
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi không khỏi cười lạnh, "Anh có tiền thì có thể khinh thường tôi, nhục nhã tôi sao?"
Hàn Thừa Nghị rũ mắt xuống, hai tay mở ra ôm chặt lấy Nhạc Tuyết Vi, "Tôi không phải nhục nhã em, tôi làm sao lại muốn nhục nhã em? Tôi cho rằng, như vậy là công bằng với em. Nếu giao dịch này đều có lợi cho đôi bên, thì tại sao lại không làm?"
Nhạc Tuyết Vi ra sức đẩy Hàn Thừa Nghị ra, nói lí lẽ: "Có lợi? Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy tôi đạt được lợi ích gì cả! Hàn Thừa Nghị, anh là người có bản lĩnh, là nhân vật lớn một tay che trời. Nhưng anh cũng đừng nghĩ rằng những nhân vật nhỏ bé như chúng tôi thì anh có thể muốn nhào nặn vo tròn bóp méo như thế nào cũng được! Tôi không bán rẻ tôn nghiêm! Hiện tại anh mang tôi tới đây là muốn dùng sức mạnh sao?"
Hàn Thừa Nghị không kịp giải thích, Nhạc Tuyết Vi đã kéo cửa vội vàng chạy ra ngoài. Hàn Thừa Nghị cũng không có cản cô, anh đứng tại chỗ, mái tóc bị mưa làm ướt, từng giọt nước mưa men theo đường nét khuôn mặt xẹt qua chiếc mũi cương nghị, dừng lại trên hai phiến môi mỏng vẫn đang mím chặt….
...
"Tổng giám đốc, lịch công tác hôm nay là như thế này, anh xem có gì cần thay đổi hay không?"
Nhạc Tuyết Vi gấp lại sổ ghi chép, nhìn về phía Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu: “ Em quyết định, tôi không ý kiến."
"Uh`m." Nhạc Tuyết Vi gật đầu, xoay người vội vàng rời đi.
Xét thấy bộ dáng thực sự bận rộn của cô, có vài lần Hàn Thừa Nghị muốn mở miệng nói một chút về chuyện hôm trước nhưng lại không tìm được cơ hội. Anh có chút ảo não, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ! Trước kia anh cũng từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng vì sao anh chỉ để ý đến một mình Nhạc Tuyết Vi?
Cứ như vậy trải qua một ngày bình an vô sự, sắp đến giờ tan tầm, Hàn Thừa Nghị liền gọi Nhạc Tuyết Vi lại.
"Tối nay có một bữa tiệc, em đi cùng tôi."
Nhạc Tuyết Vi gật đầu, không có ý kiến gì.
Điện thoại ở trong túi vang lên, là Cừ Lễ Dương. Nhạc Tuyết Vi nhíu mày, tắt điện thoại. Sau đó tiếng chuông lần thứ hai vang lên, bây giờ là số điện thoại riêng nhà Cừ Lễ Dương.
Trong lòng Nhạc Tuyết Vi cả kinh, dùng số này để gọi điện cho cô, chỉ có thể là mẹ của Cừ Lễ Dương! Trưởng bối gọi điện thoại, cô không thể không nhận.
"Vâng? Dì ạ." Nhạc Tuyết Vi đi đến góc phòng nghe điện thoại.
Tình huống thật có chút không thể tin được, đầu bên kia điện thoại là Cừ Lễ Dương, mẹ của anh ta bị bệnh rồi! Trong lòng Nhạc Tuyết Vi thấp thỏm, thân thể của mẹ Cừ Lễ Duơng luôn không tốt, rất nhiều lần nằm viện đều là cô chăm sóc. Cho nên, bây giờ nhận được điện thoại, cô căn bản cũng không thèm nghĩ xem có bao nhiêu phần thật giả.
"Được, tôi biết rồi, học trưởng anh đừng vội, tôi lập tức tới!"
Nhạc Tuyết Vi cúp điện thoại, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Thừa Nghị.
"Tổng giám đốc, tôi muốn xin nghỉ phép."
"Không được." Hàn Thừa Nghị cương quyết cự tuyệt.
"Người trong nhà bị bệnh, tôi phải lập tức qua xem!" Nhạc Tuyết Vi vội đến dậm chân.
"Hừ! Người nhà của em? Là người nhà học trưởng của em đi?" Vừa rồi nghe điện thoại, những điều cô nói anh đều nghe rất rõ ràng! “Tôi thật sự không hiểu, loại đàn ông như vậy, rốt cuộc có chỗ nào đáng để em phải làm như vậy?”
"Anh không hiểu?" Nhạc Tuyết Vi lắc đầu nhẹ cười, “Đúng, anh làm sao có thể hiểu? Đối với anh mà nói, trên đời này chỉ cần có tiền là có tất cả! Chỉ có điều đối với những người dân thường như chúng tôi thì không phải vậy. Cừ Lễ Dương như thế nào thì tôi là người hiểu rõ hơn anh! Làm người ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm, anh cũng như vậy không phải sao?”
“Ít nhất, anh ấy cũng biết sai lầm của mình rồi! Còn anh? Bởi vì có tiền, liền có thể coi sai lầm của mình cùng hành vi phạm tội coi như điều đương nhiên, người như anh mới thật khiến người ta tức giận!"
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị âm trầm, cười lạnh, nói: "Hiện tại em đang chỉ trích cấp trên của mình?"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, "Tôi không dám. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, anh không cần tốn công vô ích nữa. Chuyện tình một đêm giống như lần trước là sai lầm mà đời này tôi sẽ không mắc lại lần nữa, tôi không phải là loại người vì tiền mà sa vào những chuyện như thế này! Tôi sẽ hoàn thành thật tốt công việc của mình, cũng mong tổng giám đốc anh không cần can thiệp vào cuộc sống của tôi thêm lần nữa, tôi đã quyết định làm hòa với bạn trai của mình rồi."
"Ha ha?" Hàn Thừa Nghị nhịn không được cười lạnh, "Làm hòa? Cậu ta còn chưa biết em đã ngủ cùng tôi sao?"
Sắc mặt Nhạc Tuyết Vi cứng đờ, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, ánh mắt lẩn tránh.
"Hừ!" Hàn Thừa Nghị đi tới trước mặt Nhạc Tuyết Vi, bức cô vào góc tường." Cậu ta hẳn là chưa biết đi. Em đoán xem nếu cậu ta biết rõ, liệu còn có thể coi em như bảo bối không? Tôi khuyên em vẫn nên ngoan ngoãn, nhân lúc tôi đang còn kiên nhẫn thì hãy tự động đến bên cạnh tôi đi."
Nhạc Tuyết Vi ngang nhiên đón lấy ánh mắt của Hàn Thừa Nghị, kiên định nói: "Cho dù không phải anh ấy, tuyệt đối cũng sẽ không phải là anh!"
Hàn Thừa Nghị nghe thấy vậy, con ngươi liền co rút lại, thật có suy nghĩ muốn bóp chết Nhạc Tuyết Vi!!
….
Bởi vì Hàn Thừa Nghị làm khó dễ, bữa tiệc tối đẩy đi cũng không xong, lúc Nhạc Tuyết Vi đến bệnh viện thì cũng sắp 11 giờ rồi.
Cừ Lễ Dương vội vàng ra đón cô: "Tuyết Vi... Anh, anh còn tưởng là em sẽ không đến."
Nhạc Tuyết Vi không thèm để ý tới anh ta, đi thẳng tới bên giường bệnh thăm mẹ Cừ. Mẹ Cừ đang truyền dịch, hai mắt nhắm lại tựa hồ như đang ngủ thϊếp đi. Nhạc Tuyết Vi thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Bác sĩ nói sao? Có nghiêm trọng không?"
"Huyết áp của mẹ đột nhiên tăng cao là do bị anh làm cho tức giận." Cừ Lễ Dương đuối lý giải thích.
"Cái gì?" Nhạc Tuyết Vi khó hiểu, "Bị anh chọc tức? Anh đã làm gì mà lại khiến cho dì tức giận đến như vậy?? Anh cũng biết rõ thân thể dì ấy không được tốt, sao làm cái gì cũng không suy nghĩ trước sau thế??”
Cừ Lễ Dương chính là chờ đến những lời này của Nhạc Tuyết Vi, liền nhân cơ hội cầm chặt lấy tay cô, nói: “ Anh nói với mẹ là anh đã phạm phải sai lầm khiến cho em tức giận bỏ đi... Bà sốt ruột, lo lắng quá huyết áp liền tăng cao! Còn nói, nếu anh không dỗ được em trở về, thì bà cũng sẽ không nhận anh là con nữa!"
"Anh buông ra..." Nhạc Tuyết Vi vùng vẫy, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.
Mẹ Cừ ở trên giường bệnh tình lại, nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi thì vô cùng kích động.
"Tuyết Vi? Con đến rồi à?" Mẹ Cừ vươn tay về phía Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi không còn cách nào khác chỉ có thể tiến lên nắm lấy tay bà.
"Tuyết Vi, đứa bé ngoan, con vội vàng đến thăm con dì như thế..." Mẹ Cừ nhắc đến con trai lửa giận liền xông thẳng lên não, chỉ vào anh liền mắng: "Con… Tên đốn mạt này, cô gái ngoan ngoãn như Tuyết Vi con lại không biết quý trọng! Con đi đi! Tránh ra đừng để cho mẹ phải tức giận! Sớm hay muộn gì mẹ cũng sẽ bị con làm cho tức chết!"
"Mẹ..."
"Dì, người đừng nóng giận." Nhạc Tuyết Vi đỡ lấy mẹ Cừ, lời an ủi nói ra cũng thật cứng nhắc.
Cừ Lễ Dương lặp lại chiêu cũ, ở trước mặt mẫu thân, lần thứ ba quỳ gối xuống bên chân Nhạc Tuyết Vi: "Tuyết Vi, anh sai rồi, anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh đi? Nhé?"
"Anh đứng dậy!" Nhạc Tuyết Vi xoay mặt không nhìn Cừ Lễ Dương, ánh mắt không khống chế nổi liền có chút ẩm ướt.