Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thực Cốt Ngụy Tình: Vợ Cũ Đừng Hòng Chạy

Chương 94: Sự An Ủi Cứng Nhắc Của Cố Hàn Đình

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mày không muốn trở về làm Cố phu nhân nữa sao? Đây là lần cuối tao hỏi mày!"

"Không muốn!" Nhan Mộc Tâm không hề do dự mà cự tuyệt.

Bà đi tới trước mặt cô, dùng lực bắt lấy cổ tay cô, đặt vào lòng bà ta, nụ cười cũng thay đổi!

Nhan Mộc Tâm có chút hoảng, nhíu chặt mày, rốt cuộc bà muốn làm gì?

Bà liền lấy ra một con dao đặt lên cổ cô, cười lạnh một tiếng: "Tao đã cho mày cơ hội, là mày lựa chọn từ bỏ!"

"Vì tiền, tính mạng của cháu bà cũng không quan tâm?" Cô kinh sợ.

"Tao nói rồi, đừng nhắc với tao về tình cảm, tao nghe mà thấy buồn nôn! Nếu như Cố Hàn Đình yêu mày, tao liền…" Nụ cười của bà khiến lòng người rét lạnh.

"Sẽ không đâu!" Nhan Mộc Tâm lạnh lùng nói.

"Sẽ đấy. Cậu ta biết tao sẽ làm đến cùng nhất định sẽ tới đây, cậu ta thông minh hơn mày nhiều! Chúng ta cược một ván đi? Trong vòng năm phút, cậu ta sẽ xuất hiện."

Nói xong hai người nhìn chằm chằm vào cửa.

Lúc cửa bị đẩy ra, bà ta cười nhạt một cái: "Tao nói rồi, cậu ta đặc biệt yêu mày!"

Cố Hàn Đình nói thẳng: "Bà rốt cuộc muốn làm gì?"

"Đưa cho tao ba trăm triệu, tao sẽ biến mất hoàn toàn!" Bà ta liền nói thẳng.



"Nếu tôi không đưa thì sao?"

"Vậy thì Nhan Mộc Tâm không có đường nào khác nữa, chỉ có thể chết! Cố Hàn Đình, tao không phải là thương lượng với mày, các người không có sự lựa chọn!"

"Ba trăm triệu? Bà biết nếu Cố Hàn Đình đưa khoản tiền này cho bà thì tôi phải làm thế nào?" Cô hỏi ngược lại một câu.

"Tao không quan tâm!"

"Đừng đưa, có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi đi!" Nhan Mộc Tâm cự tuyệt.

Bà không khách khí, con dao liền cứa cổ cô chảy máu.

Nhan Mộc Tâm liền rơi nước mắt! Bà không hề do dự, hoàn toàn không quan tâm tới sống chết của cô!

"Tôi đưa!" Cố Hàn Đình không do dự mà đáp ứng.

"Xem, tao nói rồi anh vẫn rất quan tâm mày!" Bà ta nói xong liền đặt dao xuống, nhưng Nhan Mộc Tâm lại kề lại dao vào cổ: "Nếu đưa thì tôi sẽ tự gϊếŧ mình!"

"Cô!"

"Bà, tôi không phải là công cụ của bà, tôi đã trọn tình trọn nghĩa với bà rồi! Mạng sống và tiền bà chỉ có thể chọn một!" Nụ cười lần này của Nhan Mộc Tâm khiến bà ta không còn cách nào nữa!

"Mày uy hϊếp tao?"



"Bà, đừng tiếp tục sai lầm nữa, chúng ta không đấu lại Cố Hàn Đình đâu, tự nhiên cho bà ba trăm triệu, bà có mạng mà hưởng không?" Nhan Mộc Tâm cười cười liền rơi nước mắt.

Đột nhiên Vương Siêu Quần đưa một đám người xông vào, bà ta thấy tình thế như vậy có chút hoảng.

"Cố Hàn Đình, tha cho bà ấy một lần." Nhan Mộc Tâm cầu xin.

"Thả hổ về rừng?"

"Không đâu? Hãy tha cho bà ấy một lần đi!" Cô vẫn cầu xin.

Lúc Cố Hàn Đình muốn nói thì bà ta lại một lần nữa kề dao uy hϊếp cô: "Ba trăm triệu, nếu không tao gϊếŧ nó ngay bây giờ!"

"Ầm" bà vẫn là chọn tiền! Nhan Mộc Tâm từ bỏ! Có lẽ đây chính là nhân tính!

Thấy đối phương không trả lời, tay bà ta nhấc dao lên, pằng một tiếng, tiếng súng vang lên, bà ta giật mình mà cả người ngã xuống sô pha, ôm lấy ngực, miệng đều tái đi, con dao trong tay cũng liền rơi xuống đất.

"Bà!" Nhan Mộc Tâm hoảng loạn tìm thuốc cho bà ta, vừa đưa đến miệng thì bà ta dùng lực vung ra, thuốc rơi trên đất. Cô muốn tìm lại thì lại bị ngăn cản.

"Bà!"

"Các người sẽ không tha cho tao đúng không?"

"Cháu…" Nhan Mộc Tâm ngẩng đầu nhìn Cố Hàn Đình, vành mắt đỏ lên.

Anh ngồi trên sô pha, không nhanh không chậm mà trả lời: "Tôi từng nói lần này giao cho cô xử lý, sống chết cô có thể quyết định!"
« Chương TrướcChương Tiếp »