Nhan Mộc Tâm đứng dậy đi tới cửa, dừng bước chân mà nhìn anh, khẽ nói: "Cảm ơn!"
Sau khi cửa được đóng lại, Cố Hàn Đình nheo mắt, không ai nhìn rõ tâm tư của anh, có những việc không dừng lại được.
Nhan Mộc Tâm một đường đều đang nghĩ bà sao có thể là người như vậy? Nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Đến trước cửa nhà, cô đi vào trong, bà đang ngồi bên trong đợi cô, khóe miệng mỉm cười, nhìn có vẻ xa lạ như vậy.
Nhan Mộc Tâm ngồi xuống đối diện với bà, nắm tay thành quyền: "Bà, bà có thể nói với cháu, tất cả mọi chuyện không liên quan tới bà không?"
"Nếu cháu thật sự hoàn toàn tin tưởng bà, cháu sẽ không xuất hiện ở đây! Trong tay Cố Hàn Đình có chứng cứ, mặc cho bà có giải thích thế nào cũng vô dụng! Là bà làm." Bà thừa nhận.
"Bệnh của bà…"
"Không có khoản tiền này của cháu, sao bà có thể xã giao?" Bà lại thừa nhận lần nữa.
Nhan Mộc Tâm lập tức đứng dậy, lùi về sau mấy bước: "Tại sao?"
"Không có sự giúp đỡ của Cố Hàn Đình, Nhan gia sẽ sụp đổ hoàn toàn, tất cả những ngày tháng tốt đẹp của bà đều không còn nữa, thế giới mà bà đích thân tạo ra cũng bị hủy hoại, bà không chấp nhận được. Cách duy nhất bà có để giải quyết tất cả, kết quả vẫn thất bại rồi. Tâm Tâm, bà biết chuyện này bà sai rồi, bà nên nói trước với cháu, nhưng bà cũng vì muốn tốt cho cháu." Bà nắm lấy tay cô, cô liền hoang mang.
Dùng lực vung tay bà ra, Nhan Mộc Tâm đè thấp giọng nói: "Bà, cháu chưa bao giờ biết dã tâm của bà lớn như vậy, cháu từng nói, cháu có thể để bà an hưởng tuổi già!"
"Không có tiền làm sao an hưởng tuổi già? Cháu biết cuộc sống bây giờ của đám người cậu cháu không? Tâm Tâm, Cố Hàn Đình vẫn quan tâm tới cháu, nếu không cậu ta sẽ không tha cho bà, chỉ cần chúng ta loại trừ Chu Y Nhược, thì cháu có thể giành lại vị trí của cháu, chúng ta hợp tác đi!" Lời của bà vẫn khiến cô khϊếp sợ.
Thấy bộ dạng này của Nhan Mộc Tâm, nhất thời bà liền biến sắc: "Đáng đời mày bị bỏ rơi. Đồ vô dụng! Cả ngày yêu đương thân mật, cuối cùng mày có cái gì? Giữ vững vị trí Cố phu nhân này mới là quan trọng nhất! Ly hôn lại không lấy một đồng nào, mày nếu tùy tiện đòi chút tiền cũng có thể để người nhà sống tốt, ích kỷ!"
Ha, cô ích kỷ? Cô làm tất cả đều là vì muốn người nhà sống tốt, bất kể làm tổn thương tới cô thế nào cũng được. Bây giờ lại là cô ích kỷ? Sự trách mắng vô tình như vậy, được nói ra từ miệng người thân nhất, lòng cô đau như cắt!
"Bà, cháu sẽ không hợp tác với bà, cháu cũng không ngờ bà là người như vậy, nếu như bà đã không bị bệnh, thì sau này cháu và bà không cần qua lại nữa, dù sao bà có bản lĩnh như vậy, cháu không muốn liên lụy bà!" Nhan Mộc Tâm nói xong liền đứng dậy rời đi.
"Nhan Mộc Tâm, lợi dụng Cố Hàn Đình là đường sống duy nhất của mày! Chỉ cần chúng ta hợp tác…"
"Hợp tác thế nào? Bà vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, Nhan Bác Hải gần như muốn đánh chết cháu, nếu bà thật sự còn nhớ tới tình thân giữa chúng ta, bà sẽ làm như vậy sao? Cháu bị thương khắp người xuất hiện trước mặt bà, bà có hỏi thăm cháu câu nào không? Sao tim bà lại tàn nhẫn như vậy?"
"Làm gì có nhiều tình cảm như vậy? Chỉ cần có tiền mới có tất cả, đạo lý này mày không biết sao?" Bà trả lời gay gắt.
Nhan Mộc Tâm đứng tại chỗ cười đắng chát: "Ồ, tiền đúng là đồ tốt, có điều sau này không có nữa, đừng trách cháu không nhắc nhở bà, Cố Hàn Đình không thể lần nào cũng bỏ qua cho bà đâu!"