Chương 80: Vết Hôn Trên Cổ

"Tâm Tâm, cháu phải học được cách lợi dụng tất cả mọi người ở bên cạnh, đương nhiên, cháu cũng phải đưa cho bọn họ chỗ tốt tương đương, lợi dụng lẫn nhau mới có thể lấy được thứ mà mình muốn, Chu gia, Tư Đồ gia, đều cần cháu phải đi đối mặt, cháu vất vả rồi, mong rằng, trong những năm bà còn sống, có thể nhìn thấy Nhan gia quay trở lại thời kỳ đỉnh cao!" Bà đỏ mắt, nội tâm đắng chát không thể dùng ngôn ngữ để nói!

Nhan Mộc Tâm gật gật đầu, nói rõ ràng hết mọi chuyện cần phải nói ra, tận mắt nhìn bà rời đi, tảng đá trong lòng của cô liền như vậy rơi xuống! Từng chút một dưới sự trợ giúp của cô Nhan gia sẽ rời khỏi đây, sau đó...

Tư Đồ gia! Chu gia! Xem ra có một số việc, là không thể dừng được.

Nhan Mộc Tâm còn cần cố gắng!

Cố Hàn Đình và Chu Y Nhược ăn xong bữa tối, liền ngồi ở bên đó, ánh mắt của cô ta nhìn lên cổ của anh, vết hôn! Trên cổ của anh có vết hôn!

Điều này có ý gì cô ta rất rõ ràng!

Dù cho Nhan Mộc Tâm giải thích như thế, ở trước mặt dấu hôn ấy lại không chịu được một kích đến như vậy! Chu Y Nhược không muốn đợi nữa, ở đây muốn một lần nữa hiến mình cho Cố Hàn Đình!

Chu Y Nhược cầm lấy tay của Cố Hàn Đình, đặt ở trước ngực, anh theo bản năng rút tay về có một giây ngơ ngác: “Em làm cái gì?"

"Em là người phụ nữ của anh, anh cảm thấy em sẽ làm gì? Đình, em bằng lòng đem một em vẹn toàn không giữ lại chút nào hiến dâng cho anh, em hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói không có vấn đề lớn, không phải anh yêu em sao? Yêu em không nên... không nên chấp nhận sao?" Cô ta nhỏ giọng hỏi lại.

Cố Hàn Đình nhíu mày, còn Chu Y Nhược thì đang ở bên kia cởϊ qυầи áo.



Nhan Mộc Tâm vừa hay có chuyện tìm anh, kết quả vừa đấy cửa ra liền nhìn thấy cảnh này, cô ngay lập tức xoay người, nói một câu xin lỗi liền hoang mang rời đi!

Bọn họ thật là nóng lòng, nóng lòng đến nỗi ở trong bệnh viện đều không thể nhịn được, mà cô... thì ra, Cố Hàn Đình có thể cùng lúc cùng với hai người phụ nữ làm chuyện đấy trong cùng một ngày, dạ dày của cô một trận quặn thắt, cảm thấy buồn nôn vô cùng!

Chu Y Nhược khóa cửa lại, lại một lần nữa lại gần Cố Hàn Đình: “Đình, em bằng lòng."

"Anh..."

"Vì sao Nhan Mộc Tâm có thể em lại không thể, thời gian em ở cùng với anh lâu như vậy, em chưa từng đạt được anh, một lần cũng không được, nếu như anh thật sự yêu em giống như những gì mà anh nói, tại sao lại đυ.ng cô ấy cũng không bằng lòng đυ.ng vào em? Đây là yêu?" Chu Y Nhược vẫn cầm lấy bàn tay to lớn của anh để trên ngực.

"Anh bị thương." Lúc này đây là lý do duy nhất mà Cố Hàn Đình có thể cự tuyệt.

"Nhan Mộc Tâm bị thương rồi thì có thể sao? Vết hôn trên cổ của anh là do cô ta làm đúng không? Có phải là do tôi dễ nói chuyện như vậy nên các người mới có thể không hề kiêng kị gì mà tổn thương tôi!" Cô ta nói xong liền phát điên lao ra ngoài.

"Chu Y Nhược!"

Chu Y Nhược chạy như điên, cuối cùng ở trước cửa bệnh viện nhìn thấy Nhan Mộc Tâm, cô ta lớn tiếng la lên: “Nhan Mộc Tâm."

Cô quay đầu, Chu Y Nhược xông lên cho cô ta một cái tát thật mạnh, sức mạnh lớn đến mức cô khôn thể đứng vững, không ngờ rằng Chu Y Nhược ôn nhu nhẹ nhàng lại có được sức mạnh như vậy!



"Tại sao?"

Nhan Mộc Tâm điều chỉnh trạng thái một lúc mới có thể hoàn hồn, mang một chút nghi ngờ, hỏi ngược lại: “Tại sao... tại sao gì?"

"Dấu hôn trên cổ của anh ấy là của cô đúng không?" Cả người cô ta đều kích động đứng lên không ngừng hét lên.

Không đợi cô trả lời, Chu Y Nhược lại lần nữa xông đến nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức lắc, hai tay cào cấu lung tung trên người cô, không hề khoa trương nói mỗi một quyền đều khiến cô đau đớn vô cùng.

Một đạp đạp vào bụng của cô, Nhan Mộc Tâm bị đau ngồi xổm xuống đấy, dần dần nằm xuống, mà Chu Y Nhược cũng thuận theo thế nằm xuống bên cạnh cô.

"Nhược Nhược, em không sao chứ?" Cố Hàn Đình ôm cô ta lên, từ đầu đến cuối đều không nhìn nhiều Nhan Mộc Tâm dù chỉ là một chút.

Nhan Mộc Tâm bắt được mắt cá chân của anh: “Đau, tôi đau quá!"

Anh trực tiếp đá văng cô ra, cố gắng đi vào bên trong, mà cô nhìn mặt trời chói mắt ở trên cao, trên trán rơi xuống từng giọt mồ hôi lớn, thật sự là đau đến tận xương tủy.

"Ai đến cứu tôi với?"

Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn có lực ôm cô lên, trong lúc cô còn mơ hồ nhìn rõ được mặt của người đó, là anh ấy! Tư Đồ Cẩn!