Lục Tử Khiêm một tay ôm cô vào trong lòng, bàn tay to lớn vuốt lấy mái tóc của cô: “Tâm Tâm của anh, sao em lại đi đến bước này? Em biết anh đau lòng đến nhường nào không? Em làm sao lại trở thành như vậy? Anh cảm thấy thật khó chịu, có thể quay đầu lại được hay không, anh vẫn luôn ở chỗ này chờ em?"
Con người có những lúc thật là rất kỳ lạ, lúc có một mình thì có thể chịu đựng được tất cả mọi nỗi đau, đột nhiên có người bước đến an ủi trong khoảng khắc ấy liền cảm thấy thấy ủy khuất, nước mắt ấy, không dừng được.
Cuối cùng vẫn là khóc!
"Lục Tử Khiêm, tôi không biết tại sao tôi lại đi đến một bước này? Đừng hỏi tôi." Cô giống như một đứa trẻ vậy ở trong lòng anh ấy khóc thật to.
Lâu như vậy rồi cô chưa từng được khóc một cách thỏa thích như vậy, giây phút này cô nhịn không được nữa.
Đương nhiên Cố Hàn Đình cũng không nhịn được, đứng dậy giữ chặt cổ tay của cô kéo cô vào trong lòng, bên Lục Tử Khiêm không buông tay, hai người giằng co.
"Buông tay!" Hai người cùng đồng thanh hô.
"Nhan Mộc Tâm là người phụ nữ của tôi."
"Sau này thì không phải nữa rồi! Cố Hàn Đình anh nói giá đi, tôi đồng ý đưa."
Cố Hàn Đình một tay ôm Nhan Mộc Tâm vào trong ngực, bàn tay lớn khoác lên vai của cô, cười lạnh một tiếng: “Cô ta, cậu mua không nổi."
Nói xong dán vào bên tai Nhan Mộc Tâm, không biết nói gì, liền nhìn thấy sắc mặt của cô thay đổi!
"Tự cô chọn đi."
Cuối cùng Nhan Mộc Tâm nhìn Lục Tử Khiêm lau khô nước mắt: “Tôi trốn không thoát."
"Tâm Tâm!"
Nhan Mộc Tâm không muốn tiếp tục, quay người đi đến trước mặt Cố Hàn Đình, nhướng gót chân hôn vào môi anh, nước mắt rơi vào trên môi, anh nếm được mùi vị đắng chát!
Lục Tử Khiêm nắm chặt nắm đấm trên cổ nổi gân xanh, nhưng vẫn nhịn được: “Tâm Tâm, em không đuổi được người yêu em, không giữ được người không yêu em không thương em, anh sẽ mang em đi, sau này đừng cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh".
Rầm một tiếng cửa đóng lại, Nhan Mộc Tâm muốn rời đi, nhưng lại bị Cố Hàn Đình ép vào trên tường: “Cô muốn chết sao?"
Nhan Mộc Tâm chảy nước mắt, căm hận đến cực điểm: “Nhục nhã tôi như này, anh rất vui? Nếu như người đến là Chu Y Nhược anh vẫn sẽ làm như vậy sao?"
"Nếu như cô dám để cho cô ấy biết quan hệ giữa tôi và cô, tôi sẽ lấy mạng của bà cô."
"Anh đã nói sẽ bỏ qua cho bà ấy."
"Tôi cũng nói, cô phải ngoan!" Cố Hàn Đình vốn chính là một tên tiểu nhân hèn hạ, cô hận không thể gϊếŧ được anh nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Nhan Mộc Tâm, cô phải ngoan!" Anh vẫn kiên trì.
"Tôi sẽ ngoan, hai năm mà thôi, tôi sẽ thoát ra khỏi bàn tay của anh!" Bây giờ cũng chỉ có thể nhịn mà thôi, chờ cô mạnh mẽ rồi nói.
"Mau chóng nói rõ tất cả mọi chuyện với Lục Tử Kiêm, nếu không, tôi sẽ khiến cho Lục gia hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, không phải là đang thương lượng với cô! Tính nhẫn nại của tôi không nhiều." Anh lại một lần nữa uy hϊếp cô.
Nhan Mộc Tâm mặc dù không bằng lòng nhưng vẫn gật gật đầu, đột nhiên cười, nhón chân lên hôn vào cổ của anh, cười nhạt một cái: “Cô có ý gì?"
Cô có ý gì?
"Tôi hỏi cô đấy?"
"Cô làm cái gì?" Anh nhíu mày nghi ngờ, xác định ngoài cửa không có Chu Y Nhược, anh mới không kháng cự hành động của cô.
"Sao? Sợ Chu Y Nhược nhìn thấy?"
"Nhan Mộc Tâm, cô làm gì?"
"Anh làm gì?"
Hai người im lặng hai mắt nhìn nhau.
"Cố Hàn Đình, anh tại sao phải làm như vậy? Lục Tử Khiêm đã biết quan hệ của tôi và anh, anh tại sao lại hôn tôi? Không phải là anh ghen rồi đấy chứ?" Nhan Mộc Tâm liếʍ đôi môi đỏ nụ cười tà mị, có một giây khiến anh trầm luân.
Người phụ nữ này muốn làm gì?