Chương 53

Chu Y nhược cắn môi, ngoài khóc ra cũng không biết làm thế nào.

“Nhan tiểu thư, đối phương sẽ không thoả hiệp, mà lại…”

Lời còn chưa nói xong, điện thoại của anh đã reo lên, nhận điện thoại, sắc mặt anh lại lần nữa biến đổi, vẫn nhìn Nhan Mộc Tâm.

Cô run như dây đàn: “Không phải chứ, lại muốn tôi làm gì?”

“Cố thiếu, đối phương nói đồng ý đàm phán chuyện này với chúng ta, nhưng muốn đưa đương sự tới!” Vương Siêu Quần nói.

Cố Hàn Đình không nói gì, nhưng lông mày nhíu chặt, bên kia… hôm nay sao lại thay đổi?

“Ai là đương sự?” Chu Y Nhược hỏi một câu.

“Tôi và mẹ cô!” Nhan Mộc Tâm không thân thiện gì nói.

Việc… việc này đã loạn đến nước này, bọn họ chỉ có thể cùng đi đến công ty.

Nhan Mộc Tâm thấy Cao Ngọc Phượng, trực tiếp đi qua, bà ta hung ác hất một cái: “Mày muốn cái gì? Muốn động thủ với tao?”

“Tôi không thể động thủ với bà à? Vì đối phó với tôi, bà không tiếc để công ty của Cố Hàn Đình gánh tội, việc bại lộ thì kéo tôi xuống nước, bây giờ còn tỏ thái độ này, nếu như bà không phải mẹ của Chu Y Nhược, bà sớm đã bị người ta băm vằm rồi!” Nhan Mộc Tâm đẩy ngã bà ta xuống đất.

“Các người xem, vãn bối mà đối xử với tôi như vậy!” Cao Ngọc Phượng vừa khóc vừa la lớn.

Chu Y Nhược bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ còn muốn làm loạn đến bao giờ? Nếu cứ như vậy thì con sẽ rời xa Đình, con không muốn vì mẹ mà ảnh hưởng đến anh ấy!”



“Mẹ, mẹ đây là…”

Nhan Mộc Tâm đi qua, chân đạp trên ngón tay của Cao Ngọc Phương, dùng hết sức bà ta đau đến mặt xanh lè.

“Mày, đau quá!”

Nhan Mộc Tâm ngồi xuống, nắm lấy cằm bà ta: “Nếu như không phải đối phương cho một cơ hội, tôi hôm nay có lẽ còn đau đớn hơn bà, bà nhớ thật kỹ, đừng có chọc giận tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ lấy mạng bà, tôi không phải là Cố Hàn Đình, tôi tuyệt đối không nương tay!”

Vừa dứt lời, bốp bốp bốp mấy cái tát liên tiếp giáng xuống mặt Cao Ngọc Phượng, mọi người ở đây đều ngây dại.

“Đây là thay những người vô tội đã khuất kia trừng phạt bà!”

Lại bốp bốp bốp bốp không ngừng.

“Đây là thay người nhà của những người vô tội kia dạy bà!”

Cao Ngọc Phượng bị đánh cho choáng váng, đầu cứ ong ong ong không ngừng.

Lúc Nhan Mộc Tâm muốn tiếp tục, Chu Y nhược đã nhanh chóng ngăn lại: “Nhan tiểu thư, đủ rồi, bà ấy biết sai rồi, bà ấy thật sự biết sai rồi!”

“Cao Ngọc Phượng, bà biết sai chưa?”

“Tiện nhân!”

“Xem ra bà vẫn chưa biết sai!” Lại giơ tay lên một lần nữa, nhưng mà lần này Cố Hàn Đình ngăn lại: “Đừng có kích động Nhược Nhược!”

Nhan Mộc Tâm hất tay anh ra, nhìn sâu vào mắt anh, cực kỳ tức giận: “Tôi có thể tuỳ tiện kích động sao?”



“Đúng!”

Đây chính là Cố Hàn Đình!

Nhan Mộc Tâm định tiếp tục tiến đến, nhưng tiếng gõ cửa đã ngăn lại hết hành động của cô, cửa mở ra, hai người đàn ông tiến vào.

“Lại gặp nhau rồi!” Người đàn ông đi đến trước mặt Nhan Mộc Tâm vừa cười vừa nói.

Cô theo bản năng quay lại phía sau nhìn một cái, xác định xung quanh không có ai, chỉ tay vào mình nghi ngờ hỏi: “Anh đang nói với tôi sao?”

“Nhan tiểu thư đúng là quý nhân mau quên!” Tư Đồ Cẩn hứng thú nói.

Ừm… người đàn ông này nhìn có chút quen mắt, nhưng… nhưng gặp ở đâu chứ? Cô cố gắng nghĩ lại, nhưng mà vô dụng, không nhớ ra!

“Từ Đồ tiên sinh, tôi chuẩn bị giải ước!” Cố Hàn Đình mở lời trước, nhưng mà ánh mắt nhìn qua Nhan Mộc Tâm, bọn họ quen biết lúc nào chứ?

Số đào hoa của Nhan Mộc Tâm rất tốt, đàn ông đến bên người cô không dứt.

“Một câu của Nhan tiểu thư, tôi có thể giải ước!” Ánh mắt nóng bỏng của Tư Đồ Cẩn rơi trên mặt cô.

Nhan Mộc Tâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt anh ấy, nhìn rất nghiêm túc, trong mắt đều là anh ấy.

Cố Hàn Đình ho nhẹ một tiếng, người phụ nữ này thật không biết xấu hổ!

Quan trọng là cô không phản ứng gì!