Chương 42: Đến Tham Gia Lễ Đính Hôn Của Tôi

Nhan Mộc Tâm nghe thấy vậy thì cười: “Anh ta sẽ chết? Vậy tôi thì sao? Tôi hết lần này đến lần khác thử thuốc có phải mạng cũng không còn nữa không? Có ai từng để ý không? Mạng của anh ta quý hơn sao?”

“Nhan tiểu thư, cô có cần bày ra bộ dạng hùng hổ như vậy không?”

“Tôi hùng hổ doạ người thì vẫn là kể sự thật, anh trúng độc vì tôi, nhưng mà tôi trúng độc cũng là anh ban cho, nói đến cuối cùng thì ông trời có mắt, cái ngày các người lấy đi con của tôi, ông trời cũng đang nhìn, có một ngày sẽ bắt các người trả giá thôi!” Nỗi câu nói của Nhan Mộc Tâm đều rất cứng rắn và dùng sức, khiến bọn họ đều im lặng.

Nhìn thấy bọn họ không nói gì, cô đứng dậy xoay người rời đi, tay bị nắm lại, vừa đúng lúc Chu Y Nhược tiến vào, nhìn thấy một màn này có chút ngừng trệ.

“Nhược Nhược.” Tôi hôi nhẹ một tiếng.

Chu Y Nhược nhanh chóng đi đến, Nhan Mộc Tâm hung hăng hất tay anh ra, cứ như thế rời đi, để lại hai người họ ân ái.

Đi đến cửa phòng, cô run lên một cái, vậy mà lại lo lắng cho anh! Đúng là gặp quỷ, hung hăng nắm chặt lấy cánh tay, sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng, đi thẳng không quay đầu lại!

Cố Hàn Đình đáng đời!



Hoàng hôn buông xuống, Nhan Mộc Tâm nằm trên giường, lăn qua lật lại không thể ngủ được, cửa nhẹ nhàng mở ra, cô nhỏ giọng nói: “Dì Chu, tôi có chút mệt, muốn nghỉ ngơi!”

Nhưng bước chân vẫn như cũ không dừng lại.

Đột nhiên một bàn tay to rơi trên mái tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay này này có chút ấm áp, tuyệt đối không phải của dì Chu, cô thuận thế ngồi dậy, bật đèn lên, thấy Cố Hàn Đình đứng trước mặt, nhăn mày: “Sao anh lại đến đây?”



“Tôi vì cô trúng độc cô cũng không quan tâm?”

“Cố Hàn Đình chúng ta có quan hệ gì mà đòi tôi phải quan tâm anh?” Cô cười lạnh, không muốn để ý đến anh.

“Tôi muốn ăn cơm cô nấu!” Nói xong, Cố Hàn Đình nằm trên giường của cô.

“Cái gì?”

Cố Hàn Đình nhìn mặt cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tôi nói, tôi muốn ăn cơm cô nấu, tôi đói rồi!”

“Cố Hàn Đình, anh không cần cứ xuất hiện trong nhà tôi, làm phiền cuộc sống của tôi, tôi…”

“Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa ăn gì cả, tôi thật sự rất đói!” Lời nói của anh rất dịu dàng, khiến Nhan Mộc Tâm trong nháy mắt không thể phản kháng.

Cô cứ đứng nguyên một chỗ, một lúc lâu sau mới quay người rời đi.

Cố Hàn Đình cười, anh cũng ngây ra, rốt cuộc anh đang cười cái gì?

Nửa tiếng sau, Nhan Mộc Tâm bưng cơm vào phòng, anh ngồi dậy, nở nụ cười: “Thơm quá!”

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, lúc đó cô có chút hoảng hốt, nhưng mà rất nhanh điều chỉnh trạng thái: “Ăn đi, ăn xong thì đi đi.”

“Cô là tình nhân của tôi!”



“Anh cũng nói rồi đó, tôi chỉ là tình nhân của anh, cũng không có quan hệ khác với anh, nấu cho anh bữa này chính là vì anh cứu tôi thôi! Mặc dù là anh hại tôi, nhưng chúng ta vẫn không thể nợ nhau!” Nhan Mộc Tâm vẫn lạnh lùng như cũ.

Cố Hàn Đình ngược lại không nói gì, cúi đầu ăn cơm, ăn được hai miếng thì dừng lại, đưa cho cô một tờ chi phiếu.

“Có ý gì?”

“Tôi và Nhược Nhược đính hôn, cô có thể đến tham gia không?” Anh thấp giọng nói.

Trách gì Cố Hàn Đình lại cười với cô, trách gì anh lại đến đây, còn cho rằng… thì ra tất cả đều vì Chu Y Nhược.

“Cố Hàn Đình, anh làm sao lại có trái tim thánh mẫu thế này?” Nhan Mộc Tâm ngồi đối diện anh, cười lạnh nói.

“Nhược Nhược không muốn cô buồn!”

“Chồng cũ mới ly hôn với tôi một tháng, liền chọn cùng cô ta kết hôn, cô ta lại vì không muốn tôi khó chịu, bảo tôi tham gia tiệc đính hôn, chúc phúc cho các người, anh cảm thấy kiểu tư duy logic này là bình thường à?” Cô cười lạnh.

“Nhược Nhược là người lương thiện.”

“Cô ta lương thiện thì có liên quan gì đến tôi? Các người không biết xấu hổ, nhưng tôi sợ mất mặt với người ngoài, lễ đính hôn của các người, tôi không thể xuất hiện, còn chúc phúc cho các người, thì mơ đi!” Cô không chút do dự từ chối.

“Tiền…”

“Bảo Chu Y Nhược qua đây cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ đồng ý!” Nhan Mộc Tâm cố ý.