Bầu không khí giằng co, cuối cùng Vương Siêu Quần cũng kéo được Cố Hàn Đình: “Cố thiếu, đây là tất cả tài liệu của công ty, để tôi tới nói với cô ấy!”
“Nhan Mộc Tâm, nhìn cho rõ thân phận bây giờ của cô, đừng chọc giận tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Anh nổi giận đùng đùng rời đi, như sợ thực sự sẽ ra tay gϊếŧ chết cô!
Nhan Mộc Tâm bây giờ thực sự quật cường, không sợ chết! Hoặc là nói, Lục Tử Khiêm đã cho cô sức mạnh? Rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế nào?
Phanh một tiếng cửa bị đóng lại, Nhan Mộc Tâm bật dậy từ giường, nhàn nhạt nói một câu: “Cảm ơn.”
“Nhan tiểu thư, cô cũng biết, Cố tiên sinh nếu thực sự động thủ, nếu như…”
“Anh ta không nỡ đâu!” Giờ khắc này, cô thực sự tự tin!
“Không nỡ?”
“Đừng hiểu lầm, tôi nói anh ta không nỡ hại đến thân thể tôi, dẫu sao tôi còn phải thử thuốc cho Chu Y Nhược! Tài liệu đưa tôi, mời các người đi đi cho.” Nhan Mộc Tâm không muốn nói nhiều thêm dù chỉ một câu với người của anh.
“Nhan tiểu thư, nếu cô có thể nhượng bộ, cuộc sống của cô sẽ tốt hơn rất nhiều!”
“Nhượng bộ? Cuộc sống tốt hơn? Ba tôi chết rồi tôi sẽ tốt hơn? Đứa trẻ không còn nữa tôi sẽ tốt hơn? Vương Siêu Quần, các người vẫn có mặt mũi nói những điều như vậy?” Cô cười lạnh.
Kẻ bạo hành sẽ cảm thấy oan ức sao? Chẳng lẽ, người bị hại cứ ngoan ngoãn nghe lời, bao nhiêu tổn thương đã chịu đều có thể biến mất? Không, cô không làm được! Vĩnh viễn không có cách nào tha thứ!
“Nhan tiểu thư, Chu tiểu thư bị thương, mọi chứng cứ đều chỉ về cô, Cố tiên sinh…”
“Anh ta không phải kẻ nắm giữ được sinh tử của tôi, nếu thật sự nghi ngờ, cứ giao tôi cho cảnh sát là được, hủy diệt toàn bộ cuộc sống của tôi còn tỏ ra vô tội, những lời này anh nghĩ thuyết phục được tôi sao? Anh đi mà nói với Cố Hàn Đình, Nhan Mộc Tâm tôi chỉ cần còn sống sẽ không cho anh ta được như ý, những mạng người kia, tôi nhất định sẽ bắt anh ta trả lại! Anh không cần khuyên tôi, giúp người làm chuyện ác cũng sẽ không được chết yên lành đâu!” Lời Nhan Mộc Tâm nói lạnh lùng đến cùng cực.
Cô đã từng thật lòng thật dạ giúp đỡ Vương Siêu Quần, kết quả…. Đều là phường sài lang, đâu ra hiền lành thật dạ!
“Nhan tiểu thư, chuyện đứa trẻ, tôi thực sự xin lỗi, những tài liệu này tôi đều đã giúp cô chỉnh lý lại, người của chúng ta có đặc thù gì tôi cũng viết lên rồi, cô có thể hốt thuốc đúng bệnh, còn nữa, lúc nào cô cũng có thể tới tìm tôi!” Vương Siêu Quần đưa văn kiện cho cô.
“Không cần.”
“Nhan tiểu thư!”
“Tôi nhận không nổi bố thí của kẻ thù!” Cô cúi đầu lật xem văn kiện của công ty, không nói gì nữa!
Vương Siêu Quần cũng cảm thấy vô vị, đành ra phòng khách, Cố Hàn Đình nhíu mày: “Có phải cô ta biết lỗi rồi không?”
“Cô ấy không sai, nổi giận với tôi một hồi!”
“Cô ta… hừ, dùng thủ đoạn khiến tôi chú ý sao, nực cười!” Cố Hàn Đình thắt cà vạt, châm chọc cười một tiếng.
“Cố tiên sinh, tôi cảm thấy đây không phải thủ đoạn, ngược lại, cô ấy thực sự có thể hết yêu anh.”
Người đàn ông không nói gì, đứng dậy sải bước đi, Vương Siêu Quần theo sát phía sau.
Sau khi lên xe, Cố Hàn Đình nhắm mắt nói: “Điều tra quan hệ của cô ta và Lục Tử Khiêm!”
“Dạ!”
Anh nhắm mắt lại, nửa giờ sau đã về đến nhà.
Cố Hàn Đình ngồi trên sô pha, Chu Y Nhược mặc quần áo giản dị, từ trên lầu đi tới, nhẹ giọng nói: “Đình!”
Anh mở mắt ra, thấy cảnh này thì nhíu mày, kéo cà vạt, cả người đều cảm thấy phiền não! Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh người phụ nữ khóc nước mắt đầm đìa kia!