Anh sải bước tới trước mặt cô, giơ tay lên, chưa chạm đến cổ cô, cô vẫn không ngó ngàng để ý: "Ngoài thủ đoạn bóp cổ tôi, anh còn có cách nào khác không? Đừng trách tôi không nhắc anh, sức lực của anh mạnh như vậy, một khi không cần thận thì chuyện lớn sẽ xảy ra đó, khiến tôi không thở được, đến lúc đó, ảnh hưởng đến tiến độ thử thuốc, vì để cho Chu tiểu thư có đứa bé, cho dù anh không vừa lòng, thì cũng cố gắng chịu đựng đi, anh nói xem, có đúng không?”"Ồ, cô đúng là ăn nói kỳ quái như vậy, sao nào? Không chạy trốn cùng người đàn ông cô yêu, cảm thấy buồn bực sao? Có phải muốn đâm tôi một nhát?" Cố Hàn Đình siết chặt hàm dưới của cô, tức giận trêu chọc.
Nhan Mộc Tâm đột nhiên giơ bàn tay nhỏ của mình ra, cầm lên cà vạt của anh, nhẹ nhàng kéo xuống, mũi của hai người đối mặt nhau, người phụ nữ này muốn làm cái gì?
"Sai rồi, tôi muốn đâm anh một nghìn nhát dao, ngược lại là anh, có phải thấy tôi và Lục Tử Khiêm ở bên nhau, cho nên anh ăn giấm chua rồi? Cố Hàn Đình, anh có loại phản ứng này, sẽ không phải là yêu tôi rồi chứ?” Ánh mắt của cô quyến rũ xinh đẹp, chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy, người phụ nữ này rốt cuộc đang muốn làm gì?
“Cô đừng quên, cô là của tôi...”
“Cho nên, bây giờ anh có cảm giác gì với tôi?” Nụ cười của cô thật sự rất đẹp, bàn tay nhỏ bé có hơi không yên phận!
"Nhan Mộc Tâm, có phải là cô đang muốn dụ dỗ tôi? Cô thật sự khiến tôi ghê tởm, cô tin tôi làm nát đôi môi này của cô hay không?" Cố Hàn Đình nghe thấy giọng điệu này của cô, nhìn thấy ánh mắt này của cô, có chút không giải thích được, tức giận trong lòng, khó có thể kìm nén được.
"Nào anh tới đi! Anh... ưm!”
Chặn kín môi của cô, mọi thứ bị nhấn chìm!
Nhan Mộc Tâm nhân cơ hội tức giận mạnh mẽ tát anh một cái, sau đó che đôi môi đỏ mọng của mình, ánh mắt vô tộ: "Chu tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi và Cố thiếu đang bàn một chút chuyện, anh ta, anh ta có thể là do uống say rồi! Cô nghe tôi giải thích!”
Khi Cố Hàn Đình nghe thấy hai chữ Chu tiểu thư, anh quay đầu lại và nhìn thấy Chu Y Nhược đang đứng đó, sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại!
Chu Y Nhược rơi nước mắt, quay đầu bỏ chạy.
“Cô cố ý?” Người đàn ông quay đầu, tức giận nhìn cô.
“Là chính anh muốn xé rách môi của tôi, Cố Hàn Đình, ngay từ giây phút anh ép tôi làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, thì anh nên biết sẽ có một ngày như vậy, thật không biết là sức chịu đựng của Chu tiểu thư như thế nào, không biết có tốt hơn tôi không nữa?” Nhan Mộc Tâm hiểu rõ mọi chuyện, nằm bẹp trên giường bệnh, coi như mọi chuyện không liên quan gì đến cô.
Cổ lại bị bóp một cái, anh tức giận đến cực điểm: “Là cô ép tôi phải chạm vào cô.”
"Anh chưa từng động vào tôi sao? Cố Hàn Đình, tôi nói rồi, tính mạng của anh trai tôi và tôi đều nằm trong tay anh, nếu như anh không cần nữa thì lúc nào cũng có thể đem đi, còn nếu như anh giữ lại, muốn tôi phải ngoan ngoãn nghe lời một kẻ gϊếŧ người như anh, thì mơ đi. Nếu có thời gian nổi giận với tôi, thì mau đi tìm Chu tiểu thư kia đi, nếu cô ta xảy ra chuyện, đừng trách tôi.” Mỗi một câu của cô đều rất mạnh mẽ và phóng khoáng không chút dư thừa.
Cố Hàn Đình gật đầu, nới lỏng cổ cô ra: "Nhan Mộc Tâm, cô tốt nhất là hi vọng Chu Y Nhược không xảy ra chuyện gì đi, nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì, thì tôi nhất định sẽ phế cô.”
Nói xong, anh đứng dậy và vội vàng rời đi.
Nhan Mộc Tâm buông đôi bàn tay nhỏ bé của mình ở trên cổ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve, không ai có thể hiểu được ánh mắt của cô!
Bác sĩ Dương bước vào, cảm thấy hơi căng thẳng: "Không sao chứ? Tại sao Cố thiếu lại tức giận như vậy? Cậu ta không làm gì cô đúng không?"
“Không sao đâu, bác sĩ Dương, đừng lo lắng, bây giờ anh ta không thể chạm vào tôi được, anh ta khiến tôi mất đi tất cả, vậy thì tôi cũng sẽ không để yên cho anh ta đâu.”
“Cô không đấu lại được với cậu ta đâu, cứu được anh trai cô xong lập tức rời đi, cô đừng nảy sinh tình cảm gì!” Bác sĩ Dương nắm lấy tay cô dặn dò.
"Nảy sinh tình cảm? Với anh ta? Bác sĩ Dương, tôi muốn lấy mạng của anh ta.”
"Cô… cô điên rồi sao?”
“Lấy mạng, anh ta nợ tôi một cái mạng, tôi muốn anh ta phải trả lại cho tôi!” Nhan Mộc Tâm nói xong, nhắm mắt lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.