Chương 21

Nhan Mộc Tâm cầm lấy giấy bút ở trên tủ phía đầu giường, đem tất cả giao ước đều viết lại hết. Sau đó ký tên xong, đưa cho Cố Hàn Đình: "Ký tên đi! Tôi không tin được anh.""Tôi ký tên, cô sẽ tin được tôi sao?" Anh đùa giỡn, hỏi.

"Chu Y Nhược tin là đủ rồi." Dáng vẻ tươi cười của cô, làm cho trong lòng anh ta buồn đến cuống cuồng lên.

Cố Hàn Đình không do dự, ký tên xong, mặt đen lại: "Mỗi tháng tôi sẽ đưa tiền cho cô, đừng đi ra ngoài làm cho tôi mất mặt, tôi..."

"Cố Hàn Đình, làm phiền anh làm rõ thân phận của mình. Chỉ cần tôi xuất hiện lúc anh cần, những khoảng thời gian khác của tôi, đều là tự do. Tôi có quyền làm việc, cũng có quyền có quan hệ xã hội của mình. Tôi không phải là người phụ nữ được anh bao nuôi." Nhan Mộc Tâm đã từ chối không chút do dự.

"Cô muốn tiếp tục dây dưa cùng với Lục Tử Khiêm?"

"Không có liên quan gì đến anh!" Cô xoay người rời đi.

Cố Hàn Đình từ sau lưng ôm lấy cô. Nhan Mộc Tâm liều mạng giãy giụa, thế nhưng vô ích.

"Làm người phụ nữ của tôi phải ngoan!"

"Cố Hàn Đình, tôi chính là quá ngoan, mới đi tới bước đường này. Anh vĩnh viễn đừng có quên, anh nợ tôi mấy cái mạng. Có một ngày, tôi sẽ khiến anh trả lại hết." Cô giơ chân lên, tàn nhẫn đạp xuống. Người đàn ông này đã đoán trước nên tránh được.

"Cô muốn dùng cách này, đến để gây chú ý với tôi sao?"

"Cố Hàn Đình, anh cho rằng anh là ai? Lúc tôi yêu anh, anh là vật báu. Lúc tôi không yêu anh nữa, anh ghê tởm tột cùng. Dù cho làm người phụ nữ của anh, cũng chỉ có thái độ như vậy. Còn nữa, tôi không cần tiền của anh." Nhan Mộc Tâm nắm chặt nắm đấm, sải bước đi ra bên ngoài.

"Tôi sắp đính hôn rồi." Anh lớn tiếng nói một câu.

"Không liên quan đến tôi, không cần báo cáo." Nhan Mộc Tâm hừ lạnh, đóng sầm cửa lại rồi đi.



Đôi mắt của Cố Hàn Đình thâm thuý, cô...

Nhan Mộc Tâm sau khi rời khỏi, đi tới phòng bệnh của anh trai, ngồi bên cạnh anh ấy, kéo tay của anh, lệ rơi đầy mặt: "Anh, bây giờ tất cả những việc em đang làm, đều là trái với lòng. Em sống rất đau khổ. Nhưng mà, em vì anh, sẽ tiếp tục sống. Hai năm, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Chờ em thêm chút nữa. Chờ em thêm chút nữa!"

Ba ngày sau.

Lục Tử Khiêm tới phòng bệnh, vẻ mặt tươi cười: "Tâm Tâm, em yên tâm đi, tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thoả rồi. Sau khi chúng ta rời khỏi, liền sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới. Anh đã tìm được một bác sĩ tốt nhất, anh trai của em..."

"Xin lỗi, tôi không đi nữa."

Nụ cười của Lục Tử Khiêm ngưng bặt. Anh ấy tưởng là mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa: "Em nói cái gì?"

"Tôi không đi nữa. Tôi quyết định tiếp tục ở lại bên cạnh Cố Hàn Đình."

Chần chừ một chút, anh ấy đứng dậy, lui về phía sau mấy bước, há hốc miệng, muốn nói lại thôi.

"Anh đi đi." Khuôn mặt Nhan Mộc Tâm vẫn ngẩn ra như cũ.

"Ở lại là bởi vì còn yêu anh ta, hay là có nỗi khổ bất đắc dĩ?" Lục Tử Khiêm cố nén đau đớn trong lòng, điềm đạm như cũ.

Lại im lặng.

"Đừng nói cho anh biết, em vẫn còn yêu anh ta?" Anh ấy kích động nắm lấy cổ áo của cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, rất gần.

Đúng lúc Cố Hàn Đình đi vào, nhìn thấy cảnh đó, cười lạnh một tiếng: "Hình như tới không đúng lúc!"