“Tâm Tâm, anh đưa em rời khỏi đây.”
“Ha? Rời khỏi? Lục Tử Khiêm, anh quên rồi à, lúc đó là anh vứt bỏ tôi, anh cảm thấy một câu trở lại của anh hôm nay có thể bù đắp hết tất cả, vả lại trong mắt anh, tôi là người có thể tùy tiện bị vứt bỏ sao? Anh cho rằng tôi vẫn là con ngốc năm đó, anh nói gì tôi tin nấy?” Cô tự giễu cười lạnh.
“Anh không vứt bỏ em, giữa chúng ta có hiểu lầm, anh biết, em chỉ tin vào bằng chứng, lần này anh mang bằng chứng trở lại rồi, năm đó anh không xuất ngoại cùng em đến Anh quốc du học chính là vì mẹ anh đổ bệnh, anh…”
“Không quan trọng nữa rồi, đã qua nhiều năm như thế, tôi không cho rằng giữa chúng ta còn điều gì để nói tiếp nữa.” Nhan Mộc Tâm quay người rời đi.
Cô không quên, Lục Tử Khiên đã cùng cô ước hẹn những gì, đến Anh du học, kết quả, anh ta thất hẹn và đột nhiên biến mất giữa cuộc đời của cô, làm thế nào cũng không tìm thấy. Mặc dù năm đó, bọn họ vẫn chưa xác thực quan hệ nam nữ, nhưng mà mọi người đều thầm cho là như vậy.
Kết quả… cảm giác bị vứt bỏ, thật là khó chịu!
“Anh nghe nói, cuộc sống của em bây giờ cũng không tốt.” Lục Tử Khiêm áy náy đến cực đỉnh.
Nhan Mộc Tâm không để ý đến anh ta, Lục Tử Khiêm đi đến phía trước cô, kéo cô ôm vào lòng: “Tâm Tâm, anh sai rồi, anh không cần em cho anh cơ hội, nhưng mà em có thể nghe anh giải thích không? Em không bị bất cứ ai bỏ rơi cả, từ trước đến này đều không phải, em nhất định là rất khó chịu, trong mắt cũng không có ánh sáng, anh đau lòng em.”
Lục Tử Khiêm dùng tốc độ nhanh nhất trở về bên cạnh Nhan Mộc Tâm nhưng đã muộn rồi, nhìn thấy cô bị tổn thương, anh ta càng kiên định, sẽ cho cô một đời vui vẻ.
“Thì ra là tìm được nhà tiếp theo rồi.” Giọng Cố Hàn Đình từ phía sau truyền đến, châm chọc bọn họ.
Trách gì Nhan Mộc Tâm muốn rời đi, thì ra là thế!
Như thế này mà cũng có thể gặp được, đúng là trùng hợp, Nhan Môc Tâm từ từ rời khỏi vòng tay của Lục Tử Khiêm, nhìn Cố Hàn Đình, miệng mấp máy, muốn nói lại thôi.
“Nhan Mộc Tâm.” Anh thấp giọng kêu một tiếng.
“Cố thiếu, anh quên rồi sao, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, chuyện của tôi, không liên quan đến anh.” Thái độ không thèm để ý của cô làm cho cơn giận trong lòng Cố Hàn Đình sinh sôi.
Từ trước đến nay không nghĩ qua sẽ bị Nhan Mộc Tâm đùa bỡn trong lòng bàn tay, liền đi đến trước mặt cô, bóp lấy cằm của Nhan Mộc Tâm, Lục Tử Khiêm muốn ngăn cản, nhưng không kịp.
“Nhan Mộc Tâm, cô thật là giỏi, dám gài bẫy tôi.” Anh cực kỳ tức giận.
“Cố thiếu, coi như anh trả mạng cho cha tôi, anh cũng sắp đính hôn với Chu tiểu thư rồi, nếu như bị người ta chụp được, anh cùng vợ cũ lôi lôi kéo kéo, đến lúc đó người tổn thương là cô ta, anh sẽ đau lòng.” Nhan Mộc Tâm có ý tốt nhắc nhở.
“Hèn hạ.”
Hai chữ này, là lần thứ hai rơi trên người cô, đại khái là cũng quen rồi, cô không quan trọng nhún nhún vai: “Không liên quan đến anh!”