Nhan Mộc Tâm vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, khi qυầи ɭóŧ bị xé ra, cô run rẩy nói: "Cố Hàn Đình, anh không có tư cách chạm vào tôi, anh cút đi."
Giây tiếp theo, anh xâm nhập vào cơ thể cô mà không có màn dạo đầu, động tác thô bạo, không có một chút tình cảm nào.
Đối với người đàn ông này, hận đến cực điểm, nhưng cô trốn không thoát, chỉ có thể cắn lấy bả vai của anh, điên cuồng cưỡng bức... cơn đau truyền đến, nước mắt theo đó cũng tuôn rơi, người đàn ông này làm sao có thể đối với cô như vậy! Hận!
Sau khi mọi việc kết thúc, Cố Hàn Đình lên tiếng chế nhạo: "Không bằng, cô bán cho tôi đi?"
Hai chân Nhan Mộc Tâm run rẩy, điều chỉnh hồi lâu, mới dần dần khôi phục, nhịn đau mặc quần áo vào, không muốn nói nhiều, càng không muốn nhìn người đàn ông này thêm lấy một cái.
"Ra giá đi, tôi mua cô, trở thành người phụ nữ không thấy ánh hào quang của tôi, tôi..."
"Bốp" một cái bạt tai, hung hăng rơi trên mặt của anh.
Không sai, Nhan Mộc Tâm tát anh một cái.
“Cô đánh tôi?”
“Đúng vậy, tôi đánh anh, chúng ta đã ly hôn rồi, anh có tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy? Là anh hại chết ba tôi, hủy hoại anh trai tôi, tôi hận anh, tôi biết, tôi đấu không lại anh, nhưng nếu anh không đồng ý thả tôi ra, tôi sẽ dùng tính mạng để đấu với anh, Cố Hàn Đình, tôi hận không thể gϊếŧ chết anh.” Thân thể cô run rẩy, ẩn nhẫn gầm nhẹ.
Cố Hàn Đình nắm chặt cằm của cô, hung hăng cắn lên môi cô: “Nhan Mộc Tâm, cô sẽ trở về cầu xin tôi.”
Nói xong, thu đôi chân thon dài rời đi, anh thế mà lại rời đi như vậy? Bỏ qua cho cô rồi?
Nhan Mộc Tâm không quan tâm được nhiều đến vậy, thấy bóng lưng anh từ từ biến mất, nước mắt rơi khắp mặt, nhưng, rất nhanh liền lau khô, cắn đứt đôi môi đỏ mọng, kiên định gằn từng câu từng chữ: “Cố Hàn Đình, tôi tuyệt đối sẽ không làʍ t̠ìиɦ nhân của anh!”
Cô trốn ở trong ghế khóc rất lâu, đợi sau khi ra ngoài, liền bị chị Diễm gọi đến phòng làm việc.
“Cái gì? Tôi bị sa thải rồi sao?” Nhan Mộc Tâm ngây dại, cô, cô đã làm sai cái gì?
“Là cô đã đắc tội với Cố thiếu, không có Cố thiếu vị khách hàng này, hội sở của tôi không cần mở nữa, vừa mới bắt đầu còn hi vọng cô kiếm được tiền cho tôi, kết quả, ngày đầu tiên cô đã gây rắc rối cho tôi rồi, người như cô giữ không được, nếu cô đã trái với điều lê, cô nợ tôi ba trăm vạn, còn có số tiền vay nặng lại tôi trả giúp cô, thêm sáu trăm vạn, khi nào trả cho tôi?” Chị Diễm hỏi lại.
“Sáu trăm vạn? Tôi nợ chị?”
“Lúc cô kí tên không nhìn hợp đồng sao? Nếu như bởi vì đắc tội khách hàng, bị xa thải, cô cần phải thanh toán cho tôi tiền làm trái với hợp đồng, dù sao, không có ai có thể bảo đảm, Cố thiếu còn có thể đến hay không? Tiền, lúc nào cô trả cho tôi?”
“Chị cố ý gài bẫy tôi, chị Diễm, tôi không có tiền, coi như là có, tôi cũng không thể trả cho chị, nếu không được, vậy thì trực tiếp báo cảnh sát đi, tôi…”
“Tôi đã từng nhắc nhở cô, phải luôn ghi nhớ thân phận của mình, đến bây giờ, cô vẫn cho rằng mình là Cố thái thái sao? Báo cảnh sát? Bức ảnh cô vừa mới thay quần áo ban nãy, đều ở trong tay tôi, lỡ như tôi không cẩn thận để lọt ra ngoài, cô nói xem sẽ như thế nào? Còn có người mẹ kế đó của cô, tôi…”
“Đủ rồi, sao chị có thể đê tiện, hèn hạ như vậy được chứ?” Nhan Mộc Tâm như thế nào cũng không ngờ tới, sự tình lại trở nên như vậy, cũng không có nghĩ đến, chị Diễm lại đáng sợ như vậy.
“Trong vòng 24 giờ, nếu như không trả tiền cho tôi, tôi sẽ lấy mạng của Châu Tố Cầm, bao gồm cả anh trai cô, cô có thể lựa chọn báo cảnh sát, trừ phi, cô chơi được.” Chị Diễm căn bản là không sợ.
Nhan Mộc Tâm hận không thể tát cô vài bạt tai, nhưng, cô không dám làm ẩu!
Sáu trăm vạn, trừ phi tìm Cố Hàn Đình, nếu không…. Aizz, cuộc đời cô, sao có thể biến thành như vậy? Càng nghĩ nội tâm càng khó chịu, đè nén, một cỗ tức giận cứ như vậy bùng phát, cảm xúc quá mức kích động, đột nhiên, trước mắt tối sầm, cô liền ngất đi.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, đã ở trong bệnh viện, Nhan Mộc Tâm chậm rãi ngồi dậy, đau đớn tột cùng!