Nhan Mộc Tâm ở trong bệnh viện một tuần. Thân thể sau khi hồi phục như cũ, đã liền xuất viện. Sau khi bái tế cha xong, cô cùng với Châu Tố Cầm thu dọn xong đồ đạc, liền chuyển ra khỏi biệt thự, muốn nói lời tạm biệt với tất cả quá khứ!
Vừa mới đi ra khỏi cửa, mấy chiếc xe bao vây bọn họ lại. Cô nhíu mày. Cố Hàn Đình còn không chịu buông tha cho cô sao?
Vài người từ trên xe bước xuống, bắt lấy Châu Tố Cầm rồi liền rời đi.
"Cứu dì, Tâm Tâm, cứu dì." Bà ta lớn tiếng gào thét.
"Các người là ai?" Nhan Mộc Tâm nhanh chóng che chở cho bà ta, sốt sắng hỏi.
"Châu Tố Cầm, bà thiếu tiền không trả, thì đừng trách chúng tôi không khách khí, đưa đi." Người đàn ông quát mắng.
"Dì Chu, chuyện gì vậy?" Nhan tiểu thư chóng truy hỏi.
Châu Tố Cầm liền lập tức quỳ gối xuống trước mặt cô: "Tâm Tâm, dì cũng vì suy nghĩ cho Nhan gia, muốn mượn một chút tiền, tìm một chút quan hệ, giúp Nhan gia vượt qua khó khăn. Kết quả, tiền đã tiêu hết, việc chưa hoàn thành. Bọn họ, bọn họ là bọn cho vay nặng lãi. Dì nếu còn không trả lại tiền, dì liền bị chém chết. Con nể phần tình nghĩa với ba của con, cứu dì một lần?"
"Bao nhiêu?"
"Ba trăm vạn."
"Cái gì? Ba trăm vạn?" Nhan Mộc Tâm hai bàn tay trắng ra khỏi nhà. Tất cả tiền tích góp trong tay, đều giao phó hết vào tiền thuốc thang cho anh trai ở trong bệnh viện. Không phải nói khoa trương, bây giờ ba ngàn cũng không có. Cô đi đâu tìm ba trăm vạn đây?
"Không có tiền phải không, dẫn người đi." Người đàn ông nói xong, tiếp tục động tác thô lỗ.
"Đợi đã. Thứ các người muốn là tiền. Thật sự lấy mạng của bà ấy cũng vô dụng. Anh cho tôi thời gian, tôi có thể kiếm tiền." Nhan Mộc Tâm lo lắng nói.
Người đàn ông đánh giá cô, bỗng nhiên lộ ra nụ cười tà mị. Giơ tay lên, rơi ở trên khuôn mặt cô. Nhan tiểu thư chóng lui về sau hai bước: "Anh muốn làm gì?"
"Có lẽ có một người có thể giúp các người, đều mang đi cho tôi." Người đàn ông ra lệnh một tiếng. Hai người liền bị mang lên xe. Mười phút sau, đã tới nơi.
Đây là hội quán Vân thị đứng đầu. Người bước vào nơi này, không giàu sang thì cũng cao quý. Lẽ nào bọn họ...
"Cố phu nhân. Không phải, nên gọi cô là Nhan tiểu thư. Nhưng Nhan gia cũng đã suy tàn rồi. Tôi phải gọi cô là gì đây?" Người phụ nữ xinh đẹp hút thuốc lá, nhìn cô châm chọc, hỏi.
"Nhan Mộc Tâm."
"Nghe nói cô muốn kiếm tiền?" Người phụ nữ đi thẳng vào vấn đề.
"Phải. Tôi muốn kiếm tiền. Thế nhưng không phải đi làm ở chỗ này." Nhan Mộc Tâm lãnh đạm từ chối.
Loại chỗ thế này, từ trong nội tâm của cô phát ra mâu thuẫn. Chắc chắn sẽ không làm việc ở chỗ này!
“Nhan Mộc Tâm, cô cần phải nhận thức rõ thân phận bây giờ của mình.”
“Nợ ba trăm vạn hôm nay không trả nổi, mạng của bà ta sẽ không còn. Sự quật cường của cô đáng giá bao nhiêu tiền. Đây là một bản hợp đồng. Nếu không có vấn đề, thì ký tên, tôi..."
"Tôi sẽ không làm việc ở đây."
"Cô không có lựa chọn khác. Trừ phi, mạng của bà ta cô không cần nữa."
Vừa dứt lời, người đàn ông trực tiếp khống chế Châu Tố Cầm. Động tác thô bạo!
"A! Tâm Tâm ơi, con cứu dì với. Bọn họ thật sự sẽ gϊếŧ dì mất. Chúng ta cũng đã đi đến bước này rồi, có cái gì không thể chứ. Làm việc chỗ nào mà không giống nhau." Châu Tố Cầm khóc lóc la lên.
"Tiếp rượu nửa năm, cho cô ba trăm vạn. Nửa năm, chỉ tiếp rượu." Người phụ nữ nhíu mày nói.
Nhan Mộc Tâm nhìn Châu Tố Cầm, lại nhìn người phụ nữ trước mắt. Cô đã lưỡng lự rồi!
Đúng như người phụ nữ này nói, nửa năm, chỉ nửa năm mà thôi, chỉ là tiếp rượu!
Cô vốn không có lựa chọn khác. Để cứu Châu Tố Cầm, cô chỉ có thể thỏa hiệp. Cuối cùng, Nhan Mộc Tâm một trái bong bóng xì hơi, mệt mỏi cầm xấp văn kiện lên. Lúc ký tên, nhìn người phụ nữ nghi ngờ đến cực điểm: "Tại sao lại là tôi?"