“Có giỏi thì gϊếŧ tôi đi, nếu không, tôi sẽ chỉ như vậy!” Cô quay đầu, ánh mắt sắc bén, khiến Cố Hàn Đình trong nhất thời liền ngây ngẩn!
Người phụ nữ này điên rồi!
“Nhan tiểu thư, thật xin lỗi, do tôi không ngăn được mẹ tôi, cô bỏ qua cho bà ấy đi, sau này bà ấy sẽ không quấy rầy cô nữa!” Chu Y Nhược nắm lấy tay cô, hèn mọn cầu xin!
Cố Hàn Đình xông tới, hất tay nhìn Nhan Mộc Tâm, bất mãn tới cực điểm: “Nhược Nhược cũng đã cầu xin cô rồi!”
“Ai nói Chu tiểu thư cầu xin tôi, tôi nhất định phải đồng ý?” Cô lạnh lùng chất vấn.
“Cô đừng có quá đáng!”
“Tôi quá đáng? Cố Hàn Đình, anh mù à? Bà ta mang một đám đàn bà xông vào, tôi và dì Chu là đối thủ chắc? Ai ức hϊếp ai mắt anh phải nhìn thấy chứ? Anh mù từ khi nào rồi?” Nhan Mộc Tâm hùng hổ mạnh mẽ đến dọa người.
“Thực xin lỗi!” Chu Y Nhược lại xin lỗi một lần nữa.
“Chu phu nhân, coi như Cố Hàn Đình sau này có yêu tôi, tôi cũng không thèm nhìn người đàn ông này quá một giây một phút, mong bà và con gái bà yên tâm, đừng tìm cảm giác tồn tại trong nhà tôi nữa, còn tới một lần, tôi đánh cho một lần, đứng trước mặt tôi đừng nói hai chữ người lớn, bà không có quan hệ gì với tôi hết! Còn nữa, trước mặt tôi vĩnh viễn đừng nhắc đến hai chữ “tiểu tam”, ai mới là tiểu tam người đó tự rõ!” Nói hết lời sau cùng này, sắc mặt Chu Y Nhược liền ảm đạm!
“Mày…”
“Mẹ, đủ rồi, mẹ còn muốn làm quá tới khi nào?” Chu Y Nhược nhanh chóng ngăn cản.
Cao Ngọc Phượng ấm ức tới cực điểm, trực tiếp nhìn thẳng Cố Hàn Đình: “Cố Hàn Đình, nếu như con gái tôi có nửa điểm ấm ức, tôi tình nguyện con bé không lấy anh, vợ trước của anh lúc nào cũng muốn liều mạng với con gái tôi, Nhược Nhược, chúng ta về!”
Chu Y Nhược tới trước mặt Chu Tố Cầm và Nhan Mộc Tâm, cúi người chào, nói xin lỗi: “Nhan phu nhân, Nhan tiểu thư, mẹ tôi hơi xúc động, hy vọng mọi người tha thứ cho bà ấy. Tôi bảo đảm, bà ấy sẽ không xuất hiện thêm một lần nữa, thật xin lỗi! Đình, em mang mẹ đi trước, anh đừng trách Nhan tiểu thư, cô ấy không có lỗi!”
Giọng nói biến mất cùng Cao Ngọc Phượng!
Chu Tố Cầm liếc mắt nhìn Cố Hàn Đình: “Tâm Tâm không nên bị ức hϊếp như vậy!” Sau đó cũng bỏ đi.
Cố Hàn Đình nhìn vết thương trên mặt Nhan Mộc Tâm, nâng tay lên, nhưng tay còn chưa chạm đến, cô đã lui về sau một bước: “Không cần anh giả mù sa mưa!”
Người đàn ông cưỡng chế kéo hai tay cô, ngồi xuống sô pha, vén tóc mai bên tai cô: “Nhan Mộc Tâm, tôi không biết, cô còn có thể động thủ!”
“Ý của anh là, tôi phải đứng một bên, bị đánh tới chết đi sống lại cũng không trả đũa? Vậy tôi còn mọc ra hai tay làm gì? Tôi biết anh định nói gì! Thái độ của tôi sẽ luôn như khi nãy, bà ta còn tới, tôi sẽ còn đánh, đánh tới khi nào bà ta không dám tới nữa thì thôi!” Nhan Mộc Tâm tránh tay anh, thái độ cứng rắn!
“Trước kia cô không biết đánh nhau!”
“Thế thì tôi cũng không biết, anh biết đánh phụ nữ, Cố Hàn Đình, chúng ta vẫn là hiểu nhau không đủ sâu. Anh vẫn còn cảm thấy cần tiếp tục tìm hiểu sao?” Cô cười lạnh chế giễu.
Cố Hàn Đình một lần nữa nhịn xuống!
Không biết Vương Siêu Quần tìm được hộp thuốc từ đâu đến, người đàn ông cầm thuốc lên, xoa cho cô.
Nhan Mộc Tâm một lần nữa cự tuyệt: “Tôi đã nói không cần!”
Cố Hàn Đình không để ý nhiều như vậy, cưỡng ép cô thay thuốc, đến cuối cùng, cô cũng sức cạn, từ bỏ giãy giụa.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cực kỳ dịu dàng, không nói quá lên chút nào, trong phút chốc Nhan Mộc Tâm không cách nào kiềm chế, lại đột nhiên cười lạnh!
“Cô cười cái gì?”