Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thực Cốt Ngụy Tình: Vợ Cũ Đừng Chạy

Chương 24: Đối Diện Với Chu Y Nhược

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bác sĩ Dương mấp máy miệng, nhưng xem dáng vẻ của cô, cuối cùng cũng thôi!

Cố Hàn Đình cũng đuổi theo Chu Y Nhược, kéo tay cô ta lại, nhìn cô ta: “Đó là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Em tận mắt nhìn thấy anh hôn cô ta, là hiểu lầm như thế nào? Anh yêu cô ta rồi? Là em phá hoại hai người?” Mắt cô ta đỏ lên, cực kỳ khó chịu.

“Không có, thật sự là hiểu lầm.”

“Tại sao vẫn giữ cô ta lại bên cạnh anh? Em không phải là không tin tưởng anh, chỉ là cảm thấy, cục diện ba người như thế này làm em có chút khó chịu, hay là anh để cô ta đi đi.” Chu Y Nhược nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói.

“Không được.”

“Tại sao?”

“Trạng thái thân thể của cô ta rất giống em, để cô ta thử thuốc cho em, là sự lựa chọn tốt nhất.” Câu nói này của Cố Hàn Đình khiến Chu Y Nhược rất cảm động, che miệng, lúc lâu sau mới nói: “Anh để cô ta ở bên cạnh là bởi vì em? Anh là vì cứu em?”

“Đúng, vì vậy, đó là hiểu lầm.” Cố Hàn Đình lạnh lùng giải thích.

Chu Y Nhược cười, trực tiếp nhào vào lòng anh: “Đình, xin lỗi, là em hiểu lầm anh rồi, em không nên không tin tưởng anh, nhưng… nhưng Nhan tiểu thư cũng vô tội, em đã không giúp được cô ấy cái gì cả, bây giờ còn phải thử thuốc cho em, em nợ cô ấy quá nhiều, hay là cho cô ấy dọn đến chỗ em, ở chung với em, em muốn chăm sóc cô ấy.”

“Không cần đâu, cô ta…”

“Đình, nếu không em sẽ cảm thấy hổ thẹn và không yên tâm, thế này đi, đợi đến mai chúng ta đi thăm cô ấy, em sẽ nói với cô ấy, có được không?” Chu Y Nhược nũng nịu cầu xin.

Cuối cùng, Cố Hàn Đình cũng đồng ý!

Trận náo loạn này cũng vì thế mà dừng lại!

Ánh sáng ban mai chiếu vào trong phòng bệnh, thân thể của Nhan Mộc Tâm cũng đã đỡ hơn nhiều, vừa ăn sáng xong thì thấy Cố Hàn Đình và Chu Y Nhược tay nắm tay đi vào phòng bệnh.

Nhan tiểu thư, thân thể cô thế thế nào rồi?”

“Chu tiểu thư là quan tâm tôi, hay là quan tâm thân thể tôi? Bất kể là quan tâm cái gì đều cảm ơn cô.” Nhanh Mộc Tâm nằm lại giường bệnh.

“Đừng có dùng cái thái độ không nóng không lạnh mà nói chuyện với Nhược Nhược.” Cố Hàn Đình Thấp giọng nhắc nhở.

“Cố thiếu, anh lấy thân phận gì ra lệnh cho tôi?” Nhan Mộc Tâm cố ý khıêυ khí©h anh.

Lập tức đôi mắt của anh trầm xuống, khí lạnh nổi lên bốn phía.

“Nhan tiểu thư, tôi biết trong lòng cô khó chịu, tôi rất cảm ơn cô đã thử thuốc cho tôi, tôi và Đình đã bàn bạc rồi, cô chuyển đến ở với tôi, mọi người chăm sóc lẫn nhau.” Chu Y Nhược đánh vỡ cục diện bế tắc này, cười nói.

Nhan Mộc Tâm nghe xong thì cười: “Ba người chúng ta ở chung?”

“Đúng.”

“Ha, Cố thiếu, anh cũng đồng ý à?” Cô cười lạnh.

Đây là cái đống hỗn độn gì vậy? Không cảm thấy buồn nôn sao?

“Theo lời của Nhược Nhược nói mà làm.” Người đàn ông đó nói với tôi, mãi mãi vẫn là kiểu bá đạo như vậy.

Nhan Mộc Tâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi không đồng ý.”

“Nhan Mộc Tâm!”

“Tôi biết rồi, Chu tiểu thư của anh khéo hiểu lòng người, nhưng mà, mời anh dùng não nghĩ xem, quan hệ ba người chúng ta, chính là thú tiêu khiển lúc trà dư tửu hậu của người khác, anh thật sự hy vọng người anh yêu là cô ta bị người khác dị nghị sao? Tôi thì lại không muốn nghe thấy mấy lời bàn tán loạn này.” Cô lần nữa quả quyết.

Chu Y Nhược nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Nhan tiểu thư, chúng ta cần gì quan tâm người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần chúng ta…”

“Được, tôi không để ý người khác, tôi nhìn không vừa mắt hai người ân ân ái ái có được chưa? Anh ta là chồng cũ của tôi, cô thật sự cảm thấy, tôi không buồn nôn trước hai người à?” Nhan Mộc Tâm cười nói.

“Nhược Nhược bởi vì tốt cho cô, chú ý cách ăn nói và thái độ của cô đi.” Cố Hàn Đình thấy thái độ của cô thì cực kỳ không hài lòng.

“Tôi chỉ có thái độ và cách ăn nói này thôi, lòng tốt của Chu tiểu thư cô đừng có dùng trên người tôi, Cố Hàn Đình, anh không để ý người khác bàn luận về chuyện quan hệ giữa ba chúng ta? Đến lúc đó, mốc thời gian chúng ta ly hôn và mốc thời gian hai người ở bên nhau, trùng nhau, anh nói xem người khác sẽ bình luận như thế nào về chúng ta? Anh khẳng định, Chu tiểu thư có thể chịu được mấy lời đàm tiếu này sao? Còn nữa anh cho rằng, tôi có thể nhịn anh?” Tôi không nhanh không chậm nói.

Người đàn ông không nói gì, nhưng ánh mắt rất đáng sợ!
« Chương TrướcChương Tiếp »