Nam Cung Cẩm nói xong quay ra cửa hét lớn. "Người đâu. Đem bốn nam nhân kia vào cho bổn vương!"
Bốn nam nhân? Chân Linh cười lạnh. Nam Cung Cẩm, ngươi muốn tìm bốn nam nhân làm nhục ta sao? Ngươi cho là như vậy ta sẽ sợ?
Lát nữa ta sẽ cho ngươi biết đến tột cùng là ai sợ ai.
Nam Cung Cẩm mặt tức giận đến xanh mét nhìn Chân Linh cười lạnh lùng rét buốt.
"Chân Linh, ngươi lần trước lợi dụng việc bổn vương không có ở đây liền tìm bốn nam nhân muốn làm nhục Thủy Nhu, bổn vương hôm nay cùng ngươi tính sổ. Hôm nay bổn vương sẽ cho ngươi biết mùi vị bị bốn nam nhân làm nhục như thế nào."
Không lâu sau, bốn nam nhân cường tráng bị dẫn vào. Mỡi người bọn họ mang theo ánh mắt sợ hãi nhìn Nam Cung Cẩm. "Vương gia."
Nam Cung Cẩm cười cân nhắc, sau đó nói với bốn người kia. "Bốn người các ngươi là ai?"
Bốn người kia có chút do dự, cuối cùng một nam nhân có diện mạo da^ʍ ô trả lời.
"Bẩm Vương gia. Chúng tiểu nhân được Vương phi mua về từ thanh lâu, nói muốn chúng ta dạy dỗ Cố cô nương cho thật tốt, cho nên..."
Nam Cung Cẩm nghe vậy hung hăng tát cho nam nhân kia một bạt tai.
Nam nhân kia bị đánh va vào tường máu chảy không ngừng, thân thể gắng sức bò dậy. "Vương gia... Vương gia tha mạng. Chuyện này không liên quan tới tiểu nhân. Là Vương phi bảo tiểu nhân phải làm như vậy, nếu tiểu nhân không làm sẽ mất mạng. Vương gia tha mạng. Tiểu nhân cũng không có đυ.ng tới Cố cô nương. Vương gia tha mạng..."
Chân Linh mỉm cười nhìn vở diễn trước mặt, nàng muốn xem bọn hắn diễn tiếp như thế nào.
Nam Cung Cẩm lúc này nở nụ cười, hắn đi đến người nam nhân này, từ trên cao nhìn xuống nói. "Bổn vương có thể tha cho ngươi. Có điều bổn vương hiện tại có một nhiệm vụ giao cho các ngươi. Dạy dỗ thật tốt Vương phi của bổn vương, nếu dạy dỗ tốt tất nhiên sẽ có thưởng." Lời nói lạnh băng không mang theo một cảm tình nào.
Nam nhân kia vừa nghe có chút do dự nhìn Nam Cung Cẩm, suy đoán thật giả trong lời nói của hắn, nhưng thấy Nam Cung Cẩm sắc mặt lạnh giá không khỏi hoảng sợ.
"Vương... Vương gia..."
"Chuyện cũ bổn vương bỏ qua, phải dạy dỗ nàng thật tốt, bằng không..." Nam Cung Cẩm bỏ dở câu nói tiếp theo, cũng không nói thêm gì.
Bốn nam nhân kia thấy vậy nhìn nhau. Nghe đồn Vương gia cực kỳ chán ghét Vương phi, xem ra lời đồn là thật. Thế nhưng để bọn họ làm nhục Vương phi...
Ánh mắt bốn nam nhân kia đồng loạt nhìn Chân Linh, thấy dung nhan tuyệt mỹ của Chân Linh không khỏi nhộn nhạo.
Tầm mắt Chân Linh nhìn bốn người này không giận không sợ trái lại nở nụ cười. "Vương gia. Ngươi tính ở lại đây xem cuộc vui sao? Còn không đi ra ngoài."
Nam Cung Cẩm nén giận. "Chân Linh. Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, nếu gấp gáp như vậy bổn vương sẽ thành toàn ngươi." Nói xong, đem bốn nam nhân đẩy tới.
Bốn nam nhân đi đến bên người Chân Linh, đem thân thể nàng đặt lên chiếc giường nhỏ.
Nam Cung Cẩm lạnh lùng nhìn toàn bộ nhưng không nói một lời.
Bốn nam nhân thấy Nam Cung Cẩm không nói gì ngay lập tức cũng không do dự nữa, đưa tay muốn xé rách quần áo Chân Linh.
Ngay lúc bốn nam nhân kia sắp chạm vào y phục của Chân Linh, hai tay Chân Linh lấy tốc độ cực nhanh nắm chân các nam nhân kia. Chỉ nghe bốn tiếng "rắc" thanh thúy vang lên, bốn nam nhân kia liền nặng nề té xuống đất, đau đớn không ngừng gào thét.
Chân Linh ngồi ở trên giường, ánh mát lạnh lùng nhìn Nam Cung Cẩm nói. "Nam Cung Cẩm. Đây là thủ đoạn của ngươi? Nếu muốn gán ghép tội danh gì cho ta thì ta khuyên ngươi nên thông minh một chút, chút kỹ xảo này đã sớm lỗi thời rồi."
Nam Cung Cẩm ánh mắt sáng như đuốc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chân Linh. "Ngươi là ai?"