Sáng sớm hôm sau, Chân Linh đánh thức Bích Ba rất sớm.
Bích Ba ngái ngủ, giương đôi mắt lim dim nhìn Chân Linh, không hiểu vì sao hôm nay Chân Linh lại đậy sớm như vậy. Chuyện hôm qua làm Bích Ba lo lắng đến nửa đêm mới ngủ, nàng lúc này mới ngủ thôi, đang rất là buồn ngủ.
Thanh âm miễn cưỡng nói: “Sao tiểu thư dậy sớm vậy?”. Các nàng lại không có việc gì để làm, đậy sớm như vậy mà làm cái gì?
Chân Linh vỗ vỗ vào mặt Bích Ba, thản nhiên nói: “Bích Ba, đừng ngủ nữa, hôm nay có việc!”.
“Chuyện gì tiểu thư?”. Bích Ba nãy giờ bị Chân Linh lay lắc, thanh tỉnh cũng không ít.
“Bích Ba, ngươi theo ta ra khỏi Vương phủ một chuyến”. Vốn dĩ Chân lInh không định mang Bích Ba theo ra ngoài, nhưng trải qua chuyện ngày hô qua, nàng thấy lo nếu để Bích Ba một mình ở lại trong phủ nên quyết định mang nàng ta cùng đi tham gia cuộc thi anh tài.
Bích Ba nghe xong, toàn bộ cơn buồn ngủ đều biến mất. Nàng kêu to: “Tiểu thư, người…người nói cái gì? Tiểu thư muốn ra phủ?”. Nàng không nghe nhầm chứ?
Chân Linh nhảy xuống giường cười nhạt nói: “Bích Ba, ngươi mà còn kêu lớn tiếng như vậy thì hồi nữa chúng ta không thể ra khỏi phủ đâu”.
“A, vậy không…”. Lời nói Bích Ba chỉ nói một nửa khi nàng nhìn thấy hai chân Chân Linh đang đứng trên đất, đi lại rất tự nhiên làm nàng không khống chế được, bất giác kêu to.
Tiểu thư…tiểu thư có thể đi lại được rồi ư? Chân của nàng thế mà lại không sao ư?
Bích Ba kinh ngạc, miệng mở to đến mức có thể nhét vừa cả một quả trứng.
Chân Linh đi tới đầu giường, lấy tay gõ đầu Bích Ba một cái, ra vẻ nghiêm túc mà nói: “Bích Ba, cũng tại ngươi, không cần kêu nữa, to tiếng như vậy có phải là muốn gọi Nam Cung Cẩm đến? Lúc đó xem ta trị ngươi như thế nào”.
Bích Ba kinh ngạc vô cùng, vẫn không thể hoàn hồn như cũ. “Tiểu thư, chân người không sao ư?”.
“Không sao! Cho nên hôm nay ta tính mang ngươi tra khỏi phủ chơi đùa một chút. Bích Ba, ngươi cải nam trang đi!”.
“Tiểu thư…”. Bích Ba kích động không thôi, lại ôm cổ Chân Linh mà chảy nước mắt đầm đìa.
Chân linh ôn nhu lau lệ cho Bích Ba, nhẹ giọng nói: “Bích Ba, mau đi đi! Ta đã chuẩn bị hai bộ nam trang trong tủ rồi. Chúng ta thay rồi ra khỏi phủ”.
“Vâng”. Bích Ba nghẹn ngào gật đầu, sau đó thần sắc lại run lên như nhớ ra sự tình gì. “Tiểu thư, ngoài Lãnh Nguyệt cư còn có thị vệ canh giữ không kể ngày đêm, chúng ta ngay cả Lãnh Nguyệt cư cũng không thể bước ra, vậy làm thế nào để ra khỏi phủ đây?”.
Chân Linh cười thần bí. “Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi đã có cách”.
Hai người thay nam trang, sau cùng Chân Linh lợi dụng việc am hiểu chút thuật dịch dung đơn giản ở thời hiện đại mà thay đổi mặt của hai người, vừa làm giảm đi nét nữ tính, lại tăng thêm phần nam tính cho gương mặt.
Có điều vóc dáng Bích Ba, nếu so sánh khéo léo một chút với thân thư đồng thì cách ăn mặc của nàng có vẻ thanh tú đặc biệt, lộ ra gương mặt trắng nõn khác thường, khiến người ta nhìn thấy mà thập phần thoải mái.
Chân Linh vận quần áo trắng, tóc búi cao, chỉ dùng một cây trâm gỗ mà búi, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ. Trải qua xử lí bằng thuật dịch dung, làm cho nét tuyệt sắc như bị lau đi, lại làm thừa ra sự thanh nhã không màng danh lợi giống như sao trên trời. Con ngươi đen sóng nước như chứa đầy ánh sáng, lấp lánh một màu xanh ngọc đến lóa mắt. Hai má như bạch ngọc, nhạt màu đánh một lớp phấn mỏng lại làm gia tăng thêm sự tuyệt mỹ cho gương mặt, khiến gương mặt tuyệt mỹ kia dường như toát ra một loại khí phách bức người. Thật là tuấn mỹ phi phàm mà!
Bích Ba sững sờ nhìn Chân Linh mà thấy kinh hoảng. Tiểu thư vốn đã xinh đẹp, mà khi hóa thân thành Đại công tử cũng vẫn đẹp như vậy. Lúc này trong mắt Bích Ba, sự hấp dẫn của Chân Linh đích thị là không thể viết ra hết, Chân Linh đứng lặng nơi đó làm hiện lên một sự thanh dật xuất trần, làm cho người ta chẳng thể nào dời mắt.
Chân Linh cười nhẹ, vỗ vỗ mặt Bích Ba. “Còn nữa, gọi tiểu thư cũng phải sửa nữa. Lát đi ra ngoài phải gọi công tử, biết chưa?”.
“Dạ biết”.
Hai người nhẹ nhàng lẻn ra ngoài.
Thị vệ canh giữ Lãnh Nguyệt cư vẫn in lặng mà canh giữ trước viện. Chân Linh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi nhỏ giọng nói với Bích Ba ở phía sau: “Bích Ba, ôm chặt ta!”.
“Vâng ạ”.
Chân Linh ôm Bích Ba đã sớm chuẩn bị tốt, sau đó nhảy qua đáp thẳng trên vách tường, Chân Linh tay quấn chặt vào roi sau đó dùng hết khí lực kéo thân thể hai người bay qua, không hề gây một tiếng động nào cứ thế nhảy qua bờ tường đi ra ngoài.
"Tiểu thư... người... người sao nghĩ ra được cách này?" Bích ba lại một lần nữa kinh ngạc, Chân Linh gần đây luôn làm nàng hết sức kinh hãi.
Chân Linh đem roi thu hồi lại, phóng người bay vào một góc tường có bụi cỏ mọc cao sau đó quay đầu nói với Bích Ba. "Chỉ là chuyện bình thường thôi, chúng ta đi nhanh đi." Thân là sát thủ ở hiện đại đối với khinh công tất nhiên là không có nhưng vẫn như cũ có võ nghệ cao cường, mượn cái này làm đạo cụ.
"A, tiểu thư muốn đi đâu?"