Chân Linh nhướn mày trêu tức nói. "Bằng không thì như thế nào?"
Cố nhị thiếu gia kia vừa nghe nhĩ rằng Chân Linh sợ nên kiêu ngạo nói. "Hắc, hắc... bằng không bản thiếu gia sẽ đánh ngươi cho răng rơi đầy đất, thấy bản thiếu gia thì phải gọi hai tiếng ông nội."
Chân Linh su khi nghe xong lạnh lùng cười. Chỉ thấy thân ảnh nàng nhảy lên, thủ pháp đánh cực kỳ quỷ dị, mọi người xung quanh còn chưa thấy được rõ ràng đã thấy thân mình Cố nhị thiếu gia bị đánh bay ra ngoài.
Một cái răng cửa rớt ra vỡ nát trên mặt đất.
"A... ngươi... ngươi dám đánh ta... ôi, đau chết ta." Cố nhị thiếu gia thiếu mất răng cửa, nói chuyện thều thào, lại rất đau, hắn ngã trên mặt đất rêи ɾỉ đau nhức không còn thấy bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi.
Mọi người vây xem ngây ngẩn cả người, tất cả đều thắc mắc công tử áo trắng này là ai? Lại không sợ chết dám trêu vào Cố gia, không nói việc Cố gia là nhà giàu nhất cả nước chỉ cần việc Cố gia cùng với Cẩm Vương gia có quan hệ, vị công tử này nhất định có kết cục rất thảm.
Nhìn lại Chân Linh lúc này bộ dáng bình tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng không hề có nửa điểm lo sợ.
"Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?" Bọn thuộc hạ của Cố nhị thiếu gia thấy thiếu gia tình trạng bi thảm như vậy đành nhịn xuống đau nhức trên người bổ nhào về phía hắn.
"Bà nội nó, như thế nào không có việc gì? Ngươi thử bị đánh gãy răng cửa xem có sao không?" Cố nhị thiếu gia phát hỏa không chỗ phát tiết liền hướng về phía thuộc hạ của mình xuống tay, hung hăng giáng cho người kia một bạt tai.
Người kia che mặt âm thầm kêu oan. Hắn trêu ai chọc ai đâu tại sao lại đáng thương đến như vậy?
Chân Linh không thèm nhìn đám phế vật này, liếc mắt một cái xoay người hướng chiếu bạc đi đến.
"Này... ngươi đứng lại!"
Chân Linh quay đầu, hai mắt lạnh lẽo trừng mắt nhìn Cố nhị thiếu gia bộ dạng đang giương nanh múa vuốt liền rũ xuống.
"Ngươi kêu ai này?" Giọng nói lạnh lùng, thập phần khí thế làm người ta sợ chết khϊếp.
"Không... ta gọi... chính là... vị công tử này." Cố nhị thiếu gia bị khí thế của Chân Linh dọa sợ hãi, lời mắng chửi định nói ra liền đổi thành nịnh hót. Thật là đáng sợ, ánh mắt và giọng nói này căn bản là của ác ma.
Những người kia vừa thấy Cố nhị thiếu gia bộ dạng khúm núm đều cười ta ra tiếng. Bình thường, Cố nhị thiếu gia tác oai tác quái, tại đây không ít người đã từng bị hắn khi dễ qua, hôm nay thấy hắn bị chỉnh ác như thế tất nhiên cảm thấy cao hứng.
Chân Linh liếc mắt nhìn Cố nhị thiếu gia một cái, trong lòng âm thầm buồn cười. Người nhà Cố gia này ai cũng là phế vật sao? Không biết người giàu nhất kinh thành là Cố Nghĩa có bộ dạng gì nữa? Lại có thể sinh ra một cực phẩm như thế.
Cố nhị thiếu gia kia ghi hận trong lòng, nhưng biết hiện tại bản thân đánh không lại Chân Linh cho nên phải nhẫn nhịn chịu đựng, chờ hắn trở về mang thêm người đến nhất định phải hung hăng giáo huấn nàng.
"Ngươi... ngươi tên là gì?" hắn vừa sợ vừa hận đối với Chân Linh kêu to.
Chân Linh cười trêu tức nói. "Cổ Minh"
"Được. Cổ Minh phải không, ngươi chờ cho ta…" Cố nhị thiếu gia nói ra vẻ dữ tợn trộn lẫn nơm nớp lo sợ mà rời đi.
Lầu hai Tứ Nguyên đổ phường, một vị nam tử áo trắng ngồi trong phòng tối nhìn vè phía Chân Linh, khóe miệng cười nghiền ngẫm. "Cổ Minh, là chơi chữ, tên này thật có ý tứ." (ta biết ở đây là chơi chữ, nhưng lại ko hiểu là chơi chữ như thế nào nên ko thể giải thích cho các nàng T^T)
"Chủ nhân, muốn chúng ta mời hắn lên hay không?" Sau lưng nam tử áo trắng là chủ quản của đổ phường này, người trong lời hắn nói đương nhiên là chỉ Chân Linh.
"Không cần, ngươi đi xuống đi."
"Vâng, chủ nhân."