Trong Lãnh Thủy cư (sao là Lãnh Thủy cư? ta nhớ là Lãnh Nguyệt cư mà...), Chân Linh nằm trên giường ánh mắt bình tĩnh mà nghe Bích Ba kể lại tin đồn thú vị này.
"Tiểu thư, trên đời này thật sự không có quỷ sao?" Sắc mặt Bích Ba trắng bệt, thân thể run rẩy lại gần Chân Linh đang nằm.
Chân Linh nhìn phản ứng của Bích Ba lại nhớ tới bộ dáng Cố Thủy Nhu bị dọa ngất đêm qua không khỏi mỉm cười.
"Tiểu thư, người cười cái gì?" Bích Ba trái nhìn phải liếc một cái, cuối cùng mới run rẩy lên tiếng.
Chân Linh vỗ vỗ đầu nàng, cười nói. "Ta cười ngươi ngốc, chuyện hoang đường vô lý như vậy mà ngươi cũng tin."
"Nhưng mà tiểu thư, đêm qua Cố cô nương bị dọa hôn mê chẳng lẽ không đúng sự thật?"
"Đương nhiên là không phải, là bởi vì nàng ta làm nhiều chuyện trái với lương tâm cho nên mới bị tâm ma của mình dọa ngất."
"Tiểu thư, tại sao từ khi tỉnh lại ý nghĩ của người trở nên không giống với trước kia, tiểu thư còn sợ quỷ hơn cả Bích Ba." Đây là điều mà Bích Ba trăm mối vẫn chưa tìm được lời giải, tiểu thư hiện tại giống như một câu đố.
Chân Linh câu môi cười. "Bích Ba, vậy ngươi có thích hay không sự thay đổi của ta?"
Bích Ba gật đầu như giã tỏi. "Thích, đương nhiên thích."
Chân Linh giả vờ mệt mỏi ngáp một cái rồi nói với Bích Ba. "Bích Ba, thắt lưng ta hiện tại có chút đau, ta muốn ngủ một chút, ngươi đi tìm các nha đầu khác trong phủ chơi đùa đi, không cần làm phiền ta, chạng vạng thì gọi ta dậy."
"Tiểu thư, thắt lưng người có phải hay không vừa đau? Có muốn nô tì thoa thuốc không?"
"Không cần, ta chỉ là mệt mỏi thôi, ngươi đi chơi đi."
"A...Tiểu thư, vậy nô tì đi, người ngủ ngon. Trời vừa tối nô tì sẽ gọi người dậy dùng bữa." Bích Ba nói xong cẩn thận vì Chân Linh vén chăn rồi lui ra ngoài.
Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Chân Linh bật người ngồi dậy, hé ra khuôn mặt tỉnh táo nào có thái độ mệt mỏi ban đầu.
Nàng đã chuẩn bị tốt nam trang để thay, hóa trang một chút, trong gương đâu còn có nửa điểm là nữ nhân, rõ ràng là một một công tử dung mạo tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong.
Nàng vừa lòng nhìn bóng dáng trong gương, nở nụ cười, sau đó thân ảnh cực nhanh không một tiếng động theo lối cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nàng nhìn thị vệ giữ cửa liếc mắt một cái, thân ảnh cực nhanh mà nhảy ra ngoài, chỉ thấy bạch quang chợt lóe đã nhảy lên đầu tường, nhảy thẳng ra ngoài.
Trên đường cái, người đến người đi tấp nập, cảnh tượng phồn hoa tươi đẹp, nhìn ra được hoàng đế Tấn Nam Vương triều vẫn một lòng xử lý quốc sự, nhìn dân chúng yên ổn phồn vinh có thể đoán ra được.
Chân Linh đi dọc đường cái, ánh mắt tinh tế lưu ý mọi thứ xung quanh, nhìn hồi lâu, nàng đối với kinh thành này đã nhận thức được đại khái.
Lúc này, nàng cần hiểu biết thêm nữa, chỉ có tửu lâu người người hỗn tạp là con đường ngắn nhất nên tin tức cũng đặc biệt linh thông.
Vì thế Chân Linh liền cất bước hướng tới phía trước Túy Tiên lâu.
Đương nhiên ăn cơm phải có bạc, trên người Chân Linh cũng không có bạc, nhưng nàng có cách.
Chỉ thấy ánh mắt như sao chợt lóe, bước đến trước mặt tên phú gia công tử lơ đãng mà đυ.ng vào, một xấp ngân phiếu thật dày rơi xuống tay nàng sau đó mới cười rời khỏi.
Người nọ bị va chạm nhẹ vốn muốn mắng to lại phát hiện không thấy bóng dáng người kia đâu, hắn rủa thầm một tiếng sau đó bước đi, không có phát hiện tất cả ngân phiếu của mình đã mất.