Đêm khuya, trăng lạnh chiếu xuyên qua cửa sổ, ánh trăng chiếu vào căn phòng thanh tịnh mà đẹp đẽ.
Chân Linh ngồi dậy, dùng ngân châm nhẹ nhàng châm vào huyệt vị gây mê trên người Bích Ba, sau đó nàng thay đổi một thân y phục màu đen mà cách đây ba ngày nàng đã âm thầm chuẩn bị, nàng giấu nó trong tủ ngay cả Bích Ba cũng không biết.
Nàng tựa đầu, tùy ý dùng tay cột tóc thành đuôi ngựa rồi nhảy từ cửa sổ đi ra ngoài.
Ra đến ngoài viện, nàng liếc mắt nhìn thị vệ một cái, nàng nhếch môi, thân ảnh như chim én nhẹ nhàng dứt khoát bay qua bờ tường, vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) mà biến mất khỏi Lãnh Nguyệt cư.
Phúc Thủy cư.
Lúc này tất cả mọi người đã ngủ, ánh nến đã tắt, chỉ có phòng Cố Thủy Nhu ánh đèn còn sáng.
Chân Linh thân thể nhẹ như chim yến ngồi trên xà nhà, lạnh lùng mà đánh giá toàn bộ căn phòng.
Nhưng lúc này trong phòng Cố Thủy Nhu lại vang lên giọng nói một nam nhân.
"Hôm nay chuyện gì đã xảy ra?" Giọng nói băng lãnh mang theo chút âm trầm mềm mỏng, vừa nghe liền biết người này không phải Nam Cung Cẩm.
Chân Linh mở to hai mắt thú vị nhìn. Trong phòng Cố Thủy Nhu thế mà nửa đêm lại xuất hiện một nam nhân, không biết Nam Cung Cẩm mà biết sẽ như thế nào?
Ánh mắt sáng lạnh của Chân Linh lướt qua một chút vui vẻ hài hước, khóe môi nàng lạnh lùng nở nụ cười. Nam Cung Cẩm, Chân Linh ta trước khi rời đi sẽ làm người tốt nói cho ngươi biết phát hiện kinh người này.
"Ngươi có ý gì? Ngươi có tư cách gì chất vấn ta? Phải biết rằng ta chỉ đồng ý hợp tác với các ngươi nhưng không có đáp ứng các ngươi thương tổn Cẩm ca ca."
Giọng nói Cố Thủy Nhu lúc này không còn ngụy trang nữa, giọng nói của nàng chói tai vừa nghe liền làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
"Cố Thủy Nhu, đừng cho là ta không biết dã tâm của ngươi và cha ngươi, năm đó sở dĩ thu nhận Nam Cung Cẩm không phải bởi vì thân phận hoàng tử của hắn sao? Những năm gần đây ngươi củng Cố Nghĩa tìm mọi cách ở bên người hắn chiếu cố không phải chỉ vì quyền thế thôi đâu. Lão gia hỏa Cố Nghĩa kia lá gan cũng không nhỏ nhỉ, cũng dám có dã tâm đáng sợ như thế này." Giọng nói của nam nhân xa lạ kia thập phần âm u và lạnh lẽo làm cho người ta có cảm giác sởn gai ốc.
Cố Thủy Nhu rõ ràng là ngây ngẩn cả người, giọng nói của nàng khẽ run. "Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"
Từ Vị trí của Chân Linh chỉ có thể nghe được giọng nói của hai người nhưng không thể nhìn thấy họ. Nhưng nghe trong giọng nói của Cố Thủy Nhu đối với người nam nhân này thì Cố Thủy Nhu cũng không biết thân phận thật sự của hắn.
"Ta là ai ngươi không cần biết cũng không có tư cách được biết. Nhớ kỹ, cuối tháng này là thời hạn cuối cùng của ngươi, vị trí Cẩm Vương phi nếu ngươi không ngồi lên, đừng trách ta không khách khí." Thanh âm âm u lạnh lẽo truyền đến, nam nhân kia hóa thành âm phong (gió lạnh) chợt lóe lên, rời khỏi phòng.
Sau khi ng ười đórời đi, ánh mắt Cố Thủy Nhu trở nên vọ cùng thâm độc, khuôn mặt ngày thường dịu dàng lúc này lộ vẻ ngoan độc.
Chân Linh ngồi trên xà nhà trong phòng, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Cố Thủy Nhu. Nàng lúc trước không hiểu được Nam Cung Cẩm không phải kẻ ngu ngốc tại sao chưa từng phát hiện Cố Thủy Nhu này có vấn đề? Thì ra là Vương phủ này có người âm thầm giúp đỡ Cố Thủy Nhu.
Như vậy xem ra trên người bảy sát thủ bị hạ tuyệt độc chắc hẳn có liên quân đến nam nhân vừa rồi?
Nam nhân này thân phận nhất định không đơn giản nhưng là ai mới được?