Lập tức, Chân Linh quay đầu ánh mắt cố ý thoáng hiện lên tia ngoan độc, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nam Cung Cẩm và Cố Thủy Nhu. "Phi!!! Chết tiệt! Tiểu nhân giả bộ cái gì? Nhìn ngươi vẻ mặt ghê tởm bổn vương phi thấy thật khó chịu. Ngươi tính toán cái gì vậy?Ở trước mặt bổn vương phi giả vờ làm người tốt? Nói cho ngươi biết, ngươi ngu xuẩn như thế bổn vương phi còn không để vào mắt. Còn có ngươi, Nam Cung Cẩm ngươi muốn cái gì? Nếu không có Chân gia ta ngươi có cơ hội làm Vương gia không? Không mang ơn thì thôi còn để người ngoài đối xử với ta như vậy. Ta ngày mai liền tiến cung nói cho Hoàng thái hậu dì của ta biết, để dì làm chủ cho ta." Chân Linh nói một hơi, rõ ràng từng chữ, giọng nói mạnh mẽ y hệt người phụ nữ chanh chua bộ dáng chửi bóng chửi gió.
Cố Thủy Nhu dựa vào lòng Nam Cung Cẩm, ánh mắt cười lạnh xẹt qua. Tiện nhân, là tự ngươi đi tìm đường chết. Trên đời Cẩm ca ca hận nhất người khác lấy thân phận của hắn ra mà nói, ngươi lại đi xúc phạm điều kiêng kị nhất, thật ngu xuẩn.
Lần thứ hai nâng mắt, trong mắt Cố Thủy Nhu lại lộ ra vẻ dịu dàng mềm mại. Thay đổi sắc mặt cực nhanh làm người ta cứng lưỡi.
Nam Cung Cẩm tức giận không thôi, hé ra khuôn mặt anh tuấn như khối băng ngàn năm mang theo lức giận ngày càng lớn, thập phần làm người sợ hãi. Hắn đẩy Cố Thủy Nhu ra, thân hình nhảy thật nhanh vọt đến trước mặt Chân Linh, dữ tợn mà hướng tới mặt Chân Linh muốn tát một cái.
Nhưng tốc độ của Chân Linh cũng không chậm, ngay lúc Nam Cung Cẩm vừa mới khoát tay, hai tay dùng sức đẩy bánh xe, tức thì xe lăn lệch về phía bên cạnh, khéo léo mà tránh được bàn tay Nam Cung Cẩm đang hạ xuống.
Nam Cung Cẩm hơi ngạc nhiên, trong cơn giận dữ hắn lần thứ hai hướng Chân Linh giơ tay.
Nhưng bàn tay hắn còn chưa hạ xuống đã bị Chân Linh hung hăng tát hai cái trước.
"Ba... ba..." Tiếng bàn tay hạ xuống hai má vang lên thập phần rõ ràng.
Những thị vệ lúc này vừa lục soát xong mới vừa ra tới, nhìn thấy một màn này bọn họ một đám đều choáng váng, không nhúc nhích mà đứng ở đó nhìn Chân Linh.
Cố Thủy Nhu cũng ngây ngẩn cả người, người này dám tát Cẩm ca ca hai cái tát? Nàng... nàng điên rồi?
"Tiểu thư..." Bích Ba bị dọa, tiểu thư thế nhưng dám đánh Vương gia?
Vẻ mặt Nam Cung Cẩm chưa bao giờ làm cho người ta sợ hãi như lúc này, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng lúc này bị Chân Linh đánh sưng đỏ, máu theo khóe miệng chảy xuống. Hai mắt hắn lạnh như băng như một con bạo thú cuồng nộ tản ra làm người ta sợ hãi, hơi thở toàn thân cao thấp giống như từ Địa ngục tỏa ra, toàn bộ khoảng sân hoang vắng lúc này nhiệt độ lạnh xuống vài phần.
Hắn một tay túm lấy bánh xe phụ, hai mắt tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Chân Linh. "Tiện nhân, bổn vương sẽ không lại dễ dàng tha thứ cho ngươi. Bây giờ bổn vương phải làm cho kẻ ngu xuẩn ngươi phải hối hận."
Nói xong, hung hăng mà đem Chân Linh quăng ra ngoài.
Bích Ba quá sợ hãi. "Tiểu thư..."
Nàng như điên chạy tới muốn đỡ thân thể Chân Linh nhưng vẫn là chậm một bước.
Thân thể Chân Linh nặng nề rợi xuống đất, cát bụi bốn phía bay lên làm thân ảnh màu trắng nhợt nhạt thêm xinh đẹp thê lương, thi vị như con bướm bị gãy cánh, tuyệt vọng mà rơi xuống vực sâu.
Chân Linh hai mắt rất nhanh hiện lên một tia sát khí làm cho người ta không kịp nắm bắt đã vô tung tích như làn gió.
"Tiểu thư... tiểu thư người thế nào?" Bích Ba mặt cắt không còn giọt máu, hai mắt xinh đẹp đau thương ngấn lệ, nàng vội vàng ôm chầm Chân Linh, giọng nói run rẩy tràn ngập sợ hãi.
"Bích Ba, ta không sao." Chân Linh cười nhẹ với Bích Ba, nụ cười này cực nhẹ cực nhạt nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng mà ngoài trừ Bích Ba ra không người nào nhìn thấy được.
Chỉ vì bọn họ không xứng.