Cố Thủy Nhu trong lòng đắc ý, nàng mềm mại không xương dựa vào người Nam Cung Cẩm, ánh mắt nang theo cười nhạo vênh váo nhìn về phía Chân Linh. Ngay khi Nam Cung Cẩm quay qua nàng thì ánh mắt lập tức trở nên mềm mại như bèo xanh trong nước, mềm mại lượn lờ.
Tức giận trong lòng Nam Cung Cẩm nhìn thấy ánh mắt của Cố Thủy Nhu liền phai nhạt đi mấy phần. Hắn ôn nhu nói với Cố Thủy Nhu. "Thủy Nhu, nàng đem chuyện trải qua vừa rồi kể đầu đuôi cho bổn vương, nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy không đáng để nàng đối đãi như thế."
Nam Cung Cẩm thấy Cố Thủy Nhu rất thiện lương, vậy mà Chân Linh còn mua sát thủ gϊếŧ nàng nàng còn thay Chân Linh bao che, nữ tử như vậy mới là người Nam Cung Cẩm hắn nên thú.
"Cẩm ca ca, quên đi. Có thể là Thủy Nhu hiểu lầm, Cẩm ca ca, chúng ta đi thôi." Cố Thủy Nhu thanh âm dịu dàng khéo léo, lảnh lót như tiếng chim hót tiến vào trong lòng Nam Cung Cẩm.
"Thủy Nhu, việc này bổn vương sẽ không quên. Nếu thật sự là nàng ta gây nên, bổn vương sẽ không bỏ qua cho nàng ta." Nam Cung Cẩm giọng nói lành lùng, ánh mắt vô tình đảo về phía Chân Linh.
Hừ. Chân Linh, ngươi cho rằng bổn vương đối với ngươi có một chút hứng thú thì ngươi muốn làm gì thì làm? Bổn vương há lại là người ham mê nữ sắc, nếu tâm tư của ngươi đã ác độc đến nước này, bổn vương nhất định không thể nào tha cho ngươi.
"Vương gia, Thủy Nhu sợ người vì nàng mà đắc tội với Hoàng thái hậu sẽ không tốt. Nàng nói thế nào cũng là nữ nhân Chân gia mà Thái hậu cưng chìu, nếu nàng xảy ra chuyện chỉ sợ Vương gia..." Cố Thủy Nhu nói đến đây vẻ mặt đau khổ trong mắt hơi nước lấp lánh, hàm chứa nghẹn ngào nói không được.
Bộ dáng nàng lúc này giống như chim nhỏ nép vào, điệu bộ chân thực điềm đạm đáng yêu làm người ta thấy mà không nỡ.
Nam Cung Cẩm trong lòng nhu hòa đem Cố Thủy Nhu ôm chặt hơn nữa. "Thủy Nhu, bổn vương có nàng thật sự là tam sinh hữu hạnh (có phúc ba đời). Nàng yên tâm, bổn vương làm việc đều có chủ trương sẽ có chừng mực." Nói xong ôn như vì Cố Thủy Nhu mà lau lệ.
"Cẩm ca ca..."
"Được rồi đừng khóc. Đem chuyện kia nói ra bổn vương sẽ làm chủ cho nàng." Nam Cung Cẩm nắm bả vai Có Thủy Nhu xoay qua, hai người đối mặt với Chân Linh.
"Tiểu thư..." Bích Ba thật sự xem không vừa mắt. Quá quắt, thật là quá quắt. Nàng gắt gao giữ chặt xe lăn, thương tiếc mà gọi Chân Linh.
Chân Linh vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt không gợn sóng như thể tất cả mọi thứ trên thế gian đều không xem vào mắt nàng, lại giống như sở hữu toàn bộ mọi thứ chiếu rọi vào mắt không chỗ nào che giấu. Nàng nhẹ giọng nói. "Bích Ba, ta mệt mỏi, đẩy ta vào đi thôi."
"Vâng, tiểu thư." Bích Ba nhắm mắt cũng không nhìn Nam Cung Cẩm cùng Cố Thủy Nhu ghê tởm kia một cái liếc mắt. Phi, tam sinh hữu hạnh? Đó là bởi vì ánh mắt Vương gia ngươi mù, chờ ngày nào đó hồi phục thị lực trở lại có lẽ ngươi sẽ cảm thấy tam sinh cũng không hạnh.
Bích Ba hung hăng ở trong lòng mắng chửi một hồi sau đó giúp Chân Linh vào phòng.
"Đứng lại!!!" Nam Cung Cẩm giọng nói nghiêm nghị, ánh mắt như lưỡi dao rét buốt hướng Chân Linh vọt tới. "Bổn vương có cho ngươi rời đi sao?
Chân Linh muốn rời đi là vì đối với hai người này bộ dáng ra vẻ vô cùng thân thiết thật sự là nhìn không được. Nàng nghĩ nếu nàng không rời đi đoán chừng sẽ cười lạnh, cũng không nghĩ rằng Nam Cung Cẩm này thật sự đem mình làm đương sự.
Vốn dịnh không chú ý đến hắn không nghĩ tới hắn lại hứng thú như vậy, thế thì đừng có trách nàng.