Lúc này nha đầu đứng bên cạnh nàng lên tiếng. "Tiểu thư, bảy người kia thật sự sẽ giúp người che giấu bí mật sao? Ngộ nhỡ Vương gia ba ngày sau trở về biết tin Vương phi đã chết có thể hay không..."
Nha đầu kia lo lắng lời còn chưa nói xong đã bị Cố Thủy Nhu tát cho một bạt tai. "Nô tì chết tiệt, ai mới là chủ nhân của ngươi, nhớ kỹ, không được ở trước mặt ta gọi người kia là Vương phi, lần sau còn tái phạm để ta nghe được liền lột da của ngươi." Cố Thuỷ Nhu vể mặt độc ác nhìn tì nữ kia, nàng lúc này đâu còn như ngày thường giả vờ bộ dáng ôn nhu thiện lương rõ ràng là nữ nhân độc ác tột cùng.
"Tiểu thư tha mạng, nô tì biết sai rồi, sau này không dám... nữa." Nha đầu kia đau đến che mặt, cố nén nước mắt không chảy nước mắt trước mặt Cố Thủy Nhu nếu không lát nữa nhất định lại bị đánh.
Thời điểm bắt đầu được an bài hầu hạ Cố Thủy Nhu mỗi ngày không bị đánh cũng chính là bị mắng, đối với Cố Thủy Nhu ác độc này nàng so với bất cứ kẻ nào biết rõ nhất, nhưng nàng không dám nói sợ không chỉ nàng bị chết cực kỳ thảm mà còn liên lụy đến người nhà của nàng.
Cố Thủy Nhu không thèm liếc mắt nhìn nha đầu kia một cái, ánh mắt đắc ý nhìn về phía lãnh Nguyệt cư, khóe miệng lại nâng lên nụ cười lạnh. Vương phi của Cẩm ca ca chỉ có thể là nàng.
Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Cẩm về tới Cẩm Vương phủ.
Cố Thủy Nhu ở Phúc Thủy cư vừa nghe tin liền bật người dậy, khẽ chỉnh trang lại y phục liền ra nghênh đón.
Vừa vào tới cửa liền thấy dáng người tuấn mỹ vô biên của Nam Cung Cẩm nhảy xuống ngựa.
"Cẩm ca ca..." Cố Thủy Nhu từ xa đã cất giọng mềm mỏng gọi, lông mày kia ánh mắt kia đều lộ ra dáng vẻ yếu đuối dịu dàng.
"Thủy Nhu, sao dậy sớm như vậy, lại ngủ ít phải không?" Nam Cung Cẩm bước đến vài bước ôm Cố Thủy Nhu vào trong ngực, hai người tình cảm thắm thiết mà đi vào trong phủ.
Cố Thủy Nhu dựa vào lòng Nam Cung Cẩm, cười tươi như hoa mùa xuân lại vừa thẹn thùng vừa đáng yêu làm cho người ta không khỏi yêu thương. "Cẩm ca ca, không phải ba ngày sau người mới trở về sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?"
Nghe hơi thở chỉ Nam Cung Cẩm mới có ánh mắt nàng hiện qua một tia hung ác. Tiện nhân, Cẩm ca ca yêu chính là ta, chức vị Vương phi sớm hay muộn ta đều phải đoạt trở lại.
Ngón tay Nam Cung Cẩm nhẹ nhàng vuốt mặt Cố Thủy Nhu. "Vốn định ba ngày sau mới trở về nhưng bổn vương quên lấy bản vẽ thiết kế tu sửa đập nước nên lại quay trở về."
Nam Cung Cẩm tuy rằng đang nói chuyện với Cố Thủy Nhu nhưng ánh mắt lại hướng về nơi đã nhiều ngày qua xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, luôn luôn hiện ra khuôn mặt tuyệt mỹ, không biết lúc này nàng đang làm gì?
Cố Thủy Nhu nâng mắt vừa vặn thấy được, trong lòng như có cái gì làm toàn thân nàng khó chịu.
Nàng thu lại suy nghĩ giả vờ đáng yêu động lòng người nói. "Thì ra Cẩm ca ca là vì như vậy mới trở về, Thủy Nhu còn tưởng rằng Cẩm ca ca luyến tiếc Thủy Nhu chứ." Nói xong còn làm nũng ở trước ngực Nam Cung Cẩm cọ cọ.
Nam Cung Cẩm vẻ mặt ngàn năm hàn băng thấy Cố Thủy Nhu như vậy liền nhu hòa rất nhiều. "Thủy Nhu, bổn vương quả thật cũng có chút luyến tiếc nàng." Nói xong cưng chìu vuốt tóc Cố Thủy Nhu.
"Cẩm ca ca..." Cố Thủy Nhu ôn nhu ngọt ngào gọi, dựa vào trước ngực Nam Cung Cẩm vể mặt giơ lên một nụ cười đắc ý.
Từ nhỏ nàng và Nam Cung Cẩm sống cùng nhau, đối với tâm tư của Nam Cung Cẩm không ai hiểu bằng nàng, Nam Cung Cẩm thích cái gì hay ghét cái gì nàng biết rõ ràng nhất, cho nên chỉ cần nàng hiểu được Nam Cung Cẩm thì chức vị Vương phi này sớm sẽ là của nàng.