Chân Linh cũng nhận thấy Niếp Minh Liệt xấu hổ, nàng cười nhạt nói với nữ tử kia: "Cô nương, ngươi không lạnh sao?" Ngụ ý muốn nàng ta mặc thêm áo, miễn làm cho Niếp Minh Liệt khó xử.
Nàng ta hồn nhiên chớp mắt, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, ta không lạnh, gọi ta là Tuyết Nữ, tỷ tỷ tên gì, tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp, ngươi ở lại chơi với ta có được hay không?”
Chân Linh nhìn Tuyết Nữ này, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Không tưởng được trong đám người giữ lâu, lại có một nữ tử hồn nhiên như thế, có lẽ trong mắt nàng ta, chỉ có thích và không thích, mà không tồn tại cái gì là đạo đức hay sự trói buộc, nữ tử hồn nhiên như vậy, thật sự rất may mắn.
Niếp Minh Liệt cũng bị sự hồn nhiên của Tuyết Nữ làm chấn động, hắn không khỏi dời mắt, nhìn vào mắt Tuyết Nữ, mà đúng lúc này hai mắt của Tuyết Nữ cũng vừa nhìn qua hắn.
Đôi mắt của Tuyết Nữ sáng ngời, giống như bầu trời đầy sao, nhẹ nhàng nhìn Niếp Minh Liệt, nhưng lại có thể làm cho đáy lòng của Niếp Minh Liệt kích động không thôi.
“Ca ca này thật đẹp trai nha.” Nói xong, Tuyết Nữ vui mừng bước đếm ôm Niếp Minh Liệt, cơ thể mềm mại, làm cho khuôn mặt tuấn tú của Niếp Minh Liệt càng thêm đỏ.
Tay hắn đỡ Tư Đồ Minh khẽ run lên.
Chân Linh thấy vậy, không thể không đỡ lấy Tư Đồ Minh, quay lại nháy mắt với Niếp Minh Liệt, ngụ ý bảo hắn đừng đắc tội với Tuyết Nữ.
Niếp Minh Liệt nhận được ánh mắt ẩn ý của Chân linh, vốn định đẩy Tuyết Nữ ra đành từ bỏ, hắn vẫn không nhúc nhích đứng yên một chỗ, tùy ý để cho thân thể mềm mại ấm áp của Tuyết Nữ kề sát, chuyện này đối với hắn mà nói thật sự là cực hình.
“Ca ca, tên của ngươi là gì, Tuyết Nữ rất thích ngươi, ta muốn gả cho ngươi.” Tuyết Nữ vui mừng hô to.
Lời này vừa nói ra, Niếp Minh Liệt thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Chân Linh cũng vô cùng kinh ngạc. Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
Niếp Minh Liệt nhẹ nhàng gỡ tay Tuyết Nữ ra, giọng khàn khàn nói: “Tuyết Nữ, ngươi có thể buông tay ra trước được không?” Cứ tiếp tục ôm như thế này, hắn thật sự mất mặt với mọi người, đường đường là tam đại hộ pháp của Mị Dạ Đế quốc, có khi nào bị mất mặt như thế này?
Tuyết Nữ này thật sự là khắc tinh của hắn. Trước đây hắn ở Mị Dạ Đế quốc tuy có nghe qua chủ tử nhắc đến mười tám người giữ này, nhưng bởi vì hàng tung của bọn họ quá mức quỷ dị, nên chưa từng gặp mặt, hôm nay bởi vì đi vào mới gặp những người này, mà Tuyết Nữ thế này, lại khiến cho nội tâm hắn sinh ra một cảm giác kì lạ, hắn cảm thấy trong lòng mình như có ngàn vạn con nai con chạy loạn, làm rối loạn mọi thứ.
“Không thả, ca ca, ngươi còn không nói tên cho ta biết ngươi tên là gì? Ngươi muốn đi đâu? Mang ta đi theo có được không? Ta thật sự rất lợi hại, ca ca, bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của ta.” Tuyết Nữ nói xong, cũng không buông Niếp Minh Liệt ra, nàng vươn một tay ra, đánh một chưởng vào bức tường, một chưởng kia là khí lạnh như băng, khi đυ.ng vào mặt tường, kết thành một lớp băng thật dày.
Chân Linh nhìn sức mạnh như vậy cảm thấy khϊếp sợ. Tuyết Nữ này trông thế mà lại có thể khống chế được khí lạnh của thiên nhiên, vừa rồi nàng đánh một chưởng, không phải dùng khí lạnh tản mát ra từ cơ thể nàng, mà là đem không khí lạnh trong phòng gom lại, đem tất cả thông qua hơi thở của nàng mà đánh úp về phía bức tường.
Chân Linh lần thứ hai nhìn Tuyết Nữ cùng Niếp Minh Liệt, trong lòng bắt đầu tính toán.
Bọn họ dẫn theo Tư Đồ Minh liên tiếp đi vào ba tầng, dọc đường cũng gặp qua rất nhiều người của Mị Dạ Đế quốc, bọn họ đối với vết thương của Tư Đồ Minh lại rất bình tĩnh, theo lý mà nói, chuyện này không hợp lẽ thường, dù Mị Dạ đã bị Thánh chủ kia khống chế, nhưng thân phận của Tư Đồ Minh vẫn là Dạ đế, những người này cho dù làm phản, nhưng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Tư Đồ Minh cũng phải có ý sợ hãi chứ, vì sao vẻ mặt của họ giống như đều như không hề biết Tư Đồ Minh?
Còn có cả ba người giữ lâu kia, vì sao thấy Tự Đồ Minh bị thương một chút phản ứng cũng không có? Điều này thật sự quái lạ…
Chân Linh nghĩ, nhất định trong việc này có điều gì đó mà nàng không biết được, một lúc nữa nàng nhất định phải hỏi Niếp Minh Liệt.
Tuyết Nữ này xem ra rất thích Niếp Minh Liệt, mà Niếp Minh Liệt đối với nàng ta cũng thật sự có cảm giác, điểm ấy Chân Linh sẽ không nhìn lầm, hai người này vừa gặp đã yêu. Tuyết Nữ này đã vậy còn quá lợi hại, đi theo bọn họ sẽ giúp đỡ rất nhiều, Chân Linh quyết định, cho Tuyết Nữ đi theo bọn họ vượt lâu.
“Tuyết Nữ, ngươi buông ra trước, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi ôm ta như vậy là rất không đúng, chúng ta chỉ là người xa lạ, chỉ có những người yêu nhau mới có thể ôm như thế.” Niếp Minh Liệt nói xong những lời này, mới phát hiện chính mình cũng nói dài dòng, hắng không khỏi lắc đầu thở dài trong lòng.
Tuyết Nữ nghe Niếp Minh Liệt nói vậy, không chỉ không buông, trái lại càng ôm chặt hơn. “Ca ca, nếu như người xa lạ không thể ôm, chúng ta đây yêu nhau có thể ôm mà, ca ca, Tuyết Nữ thật sự rất thích ngươi, ca ca, ngươi mua nói cho ta, ngươi tên gì, nếu không ta nhất quyết không buông ra…” Vừa nói Tuyết Nữ bướng bĩnh cọ tới cọ lui trên người hắn.
Niếp Minh Liệt chỉ cảm thấy mình sắp bùng nổ tới nơi, nếu không buông ra, hắn thật sự không cách này kiên trì được. Hắn lấy một tay ấn Tuyết Nữ vào người, nói bằng giọng khàn khàn: “Ta là Niếp Minh Liệt, được rồi, bây giờ ngươi tốt nhất đừng cử động nữa.”
Tuyết Nữ chớp chớp đôi mắt sáng ngời, lẩm bẩm nói: “Niếp Minh Liệt, Niếp Minh Liệt...” Nàng mỉm cười ngọt ngào, sau đó hôn lên mặt Niếp Minh Liệt một cái. “Liệt ca ca, ta sau này sẽ là của ngươi.
Cả người Niếp Minh Liệt khẽ run lên, tim đập thình thịnh thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Hắn nhìn chằm chằm Tuyết Nữ, ánh mắt có chút mơ màng.
Chân Linh nhìn hai người, hiểu ý cười, không thể tưởng tượng ra được lần này vượt lâu, lại giúp Niếp Minh Liệt có được mỹ nhân xinh đẹp. Tức thì, nàng quay sang hai người đang ôm nhau nói: “Tuyết Nữ, Niếp Minh Liệt, chúng ta đi thôi, xuất phát đến tầng thứ tư.”
Niếp Minh Liệt lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt cực kì mất tự nhiên gật đầu, sau đó hắn cởϊ áσ khoác của mình, khoác lên người Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ mỉm cười ngọt ngào với Niếp Minh Liệt, sau đó quay đầu nói với Chân Linh: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ta thực sự có thể cùng đi với các ngươi sao?"
“Đương nhiên có thể.” Chân Linh cũng quay đầu lại mỉm cười nhìn nàng.
“A… Thật tốt quá…” Tuyết nữ reo lớn không ngớt, áo choàng đen trên người được Niếp Minh Liệt khoác cho vì nàng nhảy lên mà rơi xuống.
Niếp Minh Liệt thấy vậy, ánh mắt lóe lên sự hờn giận, hắn liền ôm lấy Tuyết Nữ, cầm áo choàng đen bao chặt người nàng, giọng nói lạnh lùng: “Tuyết Nữ, nếu như ngươi muốn theo chúng ta, không được tùy tiện nhảy loạn, biết không?”
Tuyết Nữ cũng muốn hỏi vì sao không được nhảy loạn, nhưng mà nhìn thấy Niếp Minh Liệt lạnh mặt, nàng không dám hỏi nhiều, nghe lời gật đầu.
Niếp Minh Liệt thấy Tuyết Nữ ngoan ngoãn gật đầu, môi của hắn bất giác hiện lên một nụ cười dịu dàng, mà ngay cả bản thân hắn cũng không hay biết.
Chân Linh nhìn hai người bọn họ không khỏi lần thứ hai cười thầm.Tuyết Nữ như tờ giấy trắng, về sau sẽ bắt lấy Niếp Minh Liệt thật chặt. Nhìn bọn họ biểu lộ sự ngọt ngào, tay Chân Linh ôm Tư Đồ Minh chặt hơn...
Tư Đồ Minh, ta nhất định sẽ làm mọi cách để chàng khoẻ lại...
HẾT CHƯƠNG 134