Ba ngày sau, khi Chân Linh nhìn thấy Bích Ba đẩy chiếc xe lăn vừa được làm thật tốt tới, trên mặt nở nụ cười vừa lòng. Thợ mộc ở Cẩm Vương phủ này thật lợi hại, nàng tưởng khi làm xong sẽ rất thô sơ không ngờ thợ thủ công cổ đại lại khéo tay đến như vậy.
"Bích Ba, đỡ ta ngồi lên đi."
"Vâng tiểu thư." Bích Ba đi qua nhẹ nhàng giúp Chân Linh ngồi lên xe lăn.
Sau khi Chân Linh ngồi xuống liền lấy tay nhẹ nhàng đẩy bánh xe, xe liền tiến lên phía trước, rất tiện lợi mà không cần nhiều khí lực.
Bích Ba nhìn chiếc ghế dựa kỳ quái này không khỏi ngạc nhiên đứng bật dậy. "Tiểu thư lớn như vậy mà cái ghế này có thể tùy ý đi lại, tiểu thư sao người nghĩ ra được? Thật sự là quá thông minh!"
Chân Linh ngồi trên xe lăn cười ảm đạm. "Đến lúc cần liền nghĩ ra được." Nụ cười của nàng thật nhạt, ánh mắt thật trầm tĩnh. Chân Linh lúc này như một gốc mai lạnh lẽo đứng đón gió, khí chất bình tĩnh trong trẻo đạm mạc như thể tất cả mọi thứ đều không can hệ đến nàng, lại giống như tất cả mọi thứ trên thế gian đều ở trong ánh mắt đạm mạc đó làm cho người ta nảy sinh cảm giác đau lòng.
Bích Ba sửng sốt. Mấy ngày nay tiểu thư tinh thần phấn chấn tràn ngập, hôm nay tiểu thư vì cái gì lại bi thương, tiểu thư bị làm sao vậy?
"Tiểu thư, người thấy không thoải mái sao?" Bích Ba trong lòng lo lắng, cuối cùng không nhịn được hỏi nàng.
Chân Linh nghe vậy lắc đầu cười khẽ. "Ta không sao đâu Bích ba, tại sao lại hỏi như vậy?" Bích ba cũng nhìn ra sao? Quả thật tâm tình nàng hôm nay có chút chán nản.
Hôm nay là ngày thứ năm nàng xuyên qua thời đại này, mà ngày thứ năm này cũng chính là sinh nhật của hắn.
Bọn họ vốn định hoàn thành thật tốt nhiệm vụ sau đó liền đến biển Aegean* , vì là sinh nhật hắn nên nàng tràn đầy vui mừng mong nhiệm vụ sớm hoàn thành. Nhưng khi hắn dùng cách tàn nhẫn nhất mà gϊếŧ nàng, ngay lúc đó, nàng đau lòng đến nỗi không có từ ngữ nào có thể điễn tả thành lời. Cùng người mình yêu bảy năm trải qua vô số lúc vào sinh ra tử, nhưng nam nhân này lại vì tiền thưởng ba tỷ đô-la mà gϊếŧ nàng.
Ái tình, quả nhiên không như nàng mong muốn, lúc đầu lòng nàng là của chính nàng khi đó không thứ gì có thể làm tổn thương nàng, nhưng khi đem lòng mình mở ra thì nó lại đâm một nhát trí mạng cướp đi mạng sống.
Nếu không phải nàng đem lòng mình giao cho hắn, có lẽ ngay lúc hắn dùng súng ngăn nàng thì nàng đã sớm trước một bước gϊếŧ hắn. Thân là sát thủ hàng đầu bảng xếp hạng ở hiện đại, hắn căn bản không phải là đối thủ của nàng, nhưng bởi vì yêu nên nàng đem chôn vùi chính bản thân mình.
Hận sao? Đáp án tất nhiên là hận, nhưng nàng lúc này lại nhớ mong một nam nhân căn bản không xứng được nàng yêu như vậy, một khi đã như vậy, cũng căn bản không xứng được nàng hận.
Chân Linh nàng quyết định, tại cái thế giới này cái gì nàng cũng có thể mất nhưng thứ duy mất không thể mất đi chính là lòng nàng. Cho nên bất kể như thế nào đi nữa nàng nhất định đóng chặt lòng mình, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tới việc đến gần nàng.
Bích Ba hạ mắt nói nhỏ nhẹ. "Tiểu thư, nếu người khổ sở hãy khóc đi, Bích Ba biết người chịu nhiều oan ức. Đại công tử ở Chân phủ rất là yêu thương tiểu thư."
Chân Linh ngạc nhiên. Đại công tử? Xem ra là ca ca của khối thân thể này. Mấy ngày nay ở Cẩm Vương phủ nàng đã quên hỏi thăm về bối cảnh gia đình của chủ nhân khối thân thể này.
Vì thế Chân Linh hỏi. "Bích Ba, ta sau khi tỉnh lại tất cả mọi chuyện về ta ta đều quên mất, ngươi kể lại tất chuyện trong nhà cho ta đi?"
"Tiểu thư, người thật sự đã quên Đại công tử sao?" Bích Ba có chút do dự như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nén xuống, cũng không đem mọi chuyện nói rõ.
Chân Linh nhìn sắc mặt Bích Ba, nhìn vào đáy mắt nàng (Bích Ba) trong lòng liền hiểu được, Bích Ba là một người cực lỳ đơn thuần, có tâm tư gì cũng không giấu được, do dự vừa rồi là muốn nói cho nàng (Chân Linh) biết cái gì?