An Nhu nhìn chỗ đó chằm chằm một lúc lâu, cô gãi gãi đầu, không hiểu sao lại thấy hơi bực bội.
Cô không nhìn nữa mà mím chặt môi, sau đó để cốc sang bên cạnh rồi bật điện thoại lên. Vốn là cô muốn chơi game nhưng trượt tay chọc vào icon QQ, điện thoại lập tức nhảy ra 99+ tin nhắn chưa đọc.
An Nhu đang định tắt đi nhưng cô lướt thoáng qua thì thấy một cái tên rất quen thuộc.
Đại khái là đến lấy mạng mi đấy: A a a a a cô mau rep tui đi cầu xin cô đó.
Thái dương An Nhu giật lên liên hồi, cô quyết đoán tắt QQ đi. Ba mươi giây sau, cô thở dài bực bội mở lại QQ rồi nhanh chóng bấm xem tin nhắn của đối phương.
Đại khái là đến lấy mạng mi đấy: Nhu Chỉ Nhu Chỉ, bên Tín Thụ muốn sửa lại một chút…
Đại khái là đến lấy mạng mi đấy: Tui thề, đây là lần cuối cùng đó.
Đại khái là đến lấy mạng mi đấy: Tui sẽ tăng giá cho cô mà oa oa oa QAQ
Nhu Chỉ:…
Đại khái là đến lấy mạng mi đấy: A a a a a rốt cuộc cô cũng rep tôi rồi!!!
Nhìn đến những lời này, An Nhu bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận vì đã trả lời tin nhắn của cô ấy.
Cô là một họa sĩ vẽ tranh minh họa, từ lúc học năm nhất đã lục tục gửi bài cho tạp chí và nhà xuất bản rồi. Từ lúc đầu không có người nào chọn tranh cô vẽ đến sau này có người chủ động đến tận nơi xin cô vẽ hộ, chua xót ngọt bùi trong đó từ trước đến nay cô chưa từng quên.
Cho nên cô cũng chưa từng quên mất ước nguyện ban đầu.
Trong công việc, khách hàng có yêu cầu nào thì An Nhu đều sẽ cố gắng để thỏa mãn hết sức, nhưng trước giờ cô vẫn chưa thấy ai khó tính như Tín Thụ.
Tín Thụ là tác giả ngôn tình nổi tiếng, không rõ giới tính
5 năm trước anh công bố cuốn tiểu thuyết ngôn tình đầu tiên của mình thuộc thể loại huyền nghi, nếu như anh chưa từng có tài khoản đã viết truyện nào khác trước đó thì cũng có thể coi là nổi tiếng ngay từ tác phẩm đầu tay.
Cuốn tiểu thuyết ấy của anh gây ra tiếng vang rất lớn, không mấy chốc đã có NXB và công ty điện ảnh kéo tới nhà.
Mấy năm sau, bởi vì có cuốn thứ nhất làm chỗ dựa và những tác phẩm kế tiếp đều không đến nỗi nào nên anh có chỗ đứng rất vững chắc trong nền văn học mạng, danh tiếng cũng mỗi lúc một lớn.
Mà công việc lần này của An Nhu là vẽ minh họa bìa và tranh bên trong cho sách sắp xuất bản của Tín Thụ.
Quyển tiểu thuyết này của Tín Thụ viết về thanh mai trúc mã, lúc đầu An Nhu biết được yêu cầu của anh còn đọc hết cả cuốn để có thể vẽ ra bức tranh trong lòng Tín Thụ.
Nhưng khi An Nhu giao bản thảo thì lại bị anh bác bỏ mấy chục lần.
Mấy chục lần.
Hơn nữa lần nào anh cũng có lí do để than thở làm An Nhu hết sức cạn lời.
Mà tật xấu tệ nhất của anh chính là: Bất kể anh có bác bỏ tranh của cô thế nào thì mỗi lần đều sẽ nhấn mạnh là, nhất định phải để cho Nhu Chỉ vẽ tiếp.
Lần gần đây nhất cô thực sự không chịu nổi nữa bèn sửa chữa bản vẽ lại một lần cuối cùng rồi gửi file, sau đó phẫn nộ nói với biên tập rằng Tín Thụ đúng là đồ soi mói rồi lập tức tắt QQ đi.
Từ đó đến giờ cô không hề đăng nhập vào đó thêm một lần nào nữa.
An Nhu hít một hơi thật sâu, phải nhịn, sau đó cô mới gửi tin nhắn.
Nhu Chỉ: Lần này lại là nguyên nhân gì?
Đại khái là đến lấy mạng mi đấy: Tín Thụ nói nụ cười của nam chính giả quá…
Đại khái là đến lấy mạng mi đấy: Vừa nhìn đã biết họa sĩ chưa yêu đương bao giờ…
Đại khái là đến lấy mạng mi đấy:…
An Nhu tức điên: Cô bảo anh ta mắng hết một lần luôn đi được không? Cmn nói lần thứ mười rồi mà chưa mệt à?
Đại khái là đến lấy mạng mi đấy: A a a cô đừng có giận mà…
An Nhu cắn chặt răng, cuối cùng cũng quyết định nhịn xuống cơn tức này.
Nhu Chỉ: Tôi sửa lại lần cuối cùng.
Nhu Chỉ: Anh ta còn lắm điều nữa thì tìm người khác đi.
An Nhu gửi câu cuối cùng cho biên tập rồi điên tiết ném điện thoại lên đệm mềm. Cô nghiêng đầu tiếp tục nhìn về phía bên dưới, lại nhìn về phòng khám dưới lầu một lần nữa.
Trùng hợp là anh chàng nha sĩ kia đúng lúc đi về phía đó. Mặc dù cách hơi xa, hơn nữa nhìn từ chỗ cô thì chỉ có thể thấy bóng dáng anh nhưng An Nhu lại rất chắc chắn đó là anh.
Lần này anh không mặc áo blouse trắng mà là một chiếc áo khoác màu đen.
Bóng người cao gầy thẳng tắp, anh bình tĩnh bước vào trong phòng khám.
An Nhu ngơ ngẩn để tay lên cửa sổ. Cô cứ nhìn cửa phòng khám mà ngây ra hơn nửa tiếng. Đến khi An Nhu hồi thần thì cô đã gọi cho Ứng Thư Hà từ bao giờ, tiếng tút tút vang lên bên tai.
Không lâu sau Ứng Thư Hà đã nghe máy, giọng của cô ấy rất mềm: “Sao thế? Cậu lại không khỏe à?”
An Nhu hơi căng thẳng liếʍ liếʍ môi, cô lảng sang chuyện khác: “Lần sau cậu khám răng là bao giờ thế?”
Ứng Thư Hà thấy hơi khó hiểu: “Ừm để tớ nghĩ xem… Đúng rồi, bác sĩ Hà bảo tớ ngày 13 đến nữa.”
Ngày 13…
An Nhu thầm tính tính trong lòng, còn 1 tuần nữa.
Cô còn chưa biết phải nói gì thì Ứng Thư Hà đã nói một câu như đã suy nghĩ cặn kẽ, “Nếu cậu muốn gặp anh chàng nha sĩ kia thì có thể đi tẩy răng mà.”
Nghe vậy An Nhu bèn cười nhạt: “Tớ không thèm đến cái phòng khám tồi tàn kia lần hai đâu.”
Nói xong cô bèn ngắt máy.
Vài phút sau, An Nhu cầm gối ôm che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, vẻ mặt chôn trong gối như đang giãy dụa. Rất nhanh cô đã mở mắt nhìn về phía phòng khám ngoài kia.
Hạ quyết tâm.
An Nhu cầm điện thoại lên mạng tìm số điện thoại của phòng khám Ôn Sinh rồi gọi đi.
“Xin chào, tôi gọi là An Nhu, An trong an tâm, Nhu trong gạo nếp mềm (*), tôi muốn hẹn tẩy răng ở phòng khám này trước ạ.”
(*) Nhu có nghĩa là mềm trong trường hợp này.Lúc nghe thấy đầu dây bên kia hỏi cô có muốn chỉ định nha sĩ không thì An Nhu im lặng vài giây.
Cô nhớ hôm trước lúc anh đi ngang qua cô thì chiếc thẻ anh đeo trước mặt có ghi ——
“Trần Bạch…” An Nhu chầm chậm nói ra hai chữ.
Cô quả thật không thấy chữ thứ ba…
Đầu dây bên kia lập tức tiếp lời cô: “Vâng ạ, chúng tôi sẽ hẹn bác sĩ Trần giúp cô, thế cô An muốn bao giờ tẩy răng ạ? Để bên chúng tôi còn sắp xếp giúp cô.”
“A ——” An Nhu dừng lại một chút, cô gần như không có thời gian tự hỏi mà nói ngay,
“Càng nhanh càng tốt.”
*
An Nhu cầm điện thoại ra khỏi phòng, cô mở cửa thư phòng ra ngồi vào bàn rồi bật máy tính lên. Sau đó cô mở file hình minh họa bìa kia ra, cầm bút cảm ứng bắt đầu sửa chữa lại bản vẽ.
Trong hình là một nam một nữ đang trong tuổi niên thiếu bồng bột nhất. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, để lại ánh sáng loang lổ trên mặt đất và trên người cả hai. Cô gái ngồi xổm trên mặt đất trêu ghẹo một chú mèo. Thiếu niên đứng phía sau cô đút hai tay vào túi, đôi mắt thâm thúy lóe sáng, anh bình tĩnh nhìn cô ấy, cười rất dịu dàng.
Sau một lúc lâu An Nhu mới vươn vai. Cô quan sát lại cẩn thận xem có tì vết gì không mới đăng nhập vào QQ gửi file cho biên tập, cô ngẩn ngơ ngồi ở đó một lát mới về phòng tiếp tục sự nghiệp ngồi bên cửa sổ.
Mái tóc ngắn màu trà bị cô búi thành một hình tròn tròn nho nhỏ, tỏa ra ánh sáng óng ánh dưới mặt trời.
Cô chống tay vào cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài.
An Nhu nhìn chằm chằm hơn một tiếng cũng chỉ thấy anh ra ngoài có một lần.
Anh có tháo khẩu trang ra nhưng vì cách quá xa nên An Nhu không nhìn thấy ngũ quan của anh rõ ràng. Anh gọi người mới đi ra từ phòng khám lại như đang dặn dò điều gì, chưa tới một phút đồng hồ, anh đã chào người đó rồi vào lại phòng khám.
An Nhu đột nhiên nhớ tới vé máy bay cô đặt hôm qua bèn lập tức lên mạng hủy bỏ, thậm chí nhìn tiền bị trừ đi cũng chẳng thấy đau lòng chút nào.
Nửa tiếng sau, cửa phòng khám lại mở ra lần nữa.
An Nhu thấy anh lại đổi áo blouse sang chiếc áo khoác màu xanh đen, đang quay đầu chào đồng nghiệp rồi đi tới trước vạch dành cho người đi bộ chờ đèn xanh.
Sau khi anh băng qua đường, bởi vì bị tòa nhà che mất nên An Nhu không nhìn thấy anh đâu nữa. Cô ngừng nhìn, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt cứ thế dại ra.
Một lát sau, An Nhu đứng lên lấy ra một chiếc laptop đã lâu không dùng trong ngăn kéo tủ cạnh cửa sổ, trong đó còn có cả bảng vẽ và con chuột mới nguyên.
Cô đặt máy tính trên đệm mềm rồi nhìn ra ngoài. Sáu chữ “Phòng khám nha khoa Ôn Sinh” bình thường mà cô không chú ý tới, bây giờ dường như đang sáng lên.
Vô cùng đáng chú ý.
An Nhu cúi đầu, chầm chậm viết bốn chữ lên bảng vẽ.
“Anh chàng dịu dàng.”