Chương 10: Em ở tầng nào vậy?

Thật sự là tốt hơn trước biết bao nhiêu… Anh còn chủ động cho cô số nữa.

An Nhu cong môi, ngoan ngoãn cập nhật thêm số điện thoại riêng của anh, đầu dây bên kia rất nhanh đã đồng ý lời mời của cô.

Trần Bạch Phồn gửi tin nhắn cho An Nhu.

—— Cảm thấy tốt nhất là nên nói một câu xin lỗi với em.

—— Lúc ấy anh nói thế để em nhận ra anh thôi, không có ý gì khác đâu.

Thấy thế thì An Nhu sửng sốt, cô nhịn không được bèn hỏi: Sao anh lại nhận ra em?

Mười mấy năm rồi, cô còn chẳng nhớ nổi tên anh nữa chứ đừng nói tới việc hiện tại cô chẳng giống hồi nhỏ chút nào.

Trần Bạch Phồn: Lúc trước mẹ cho anh xem ảnh chụp.

Trần Bạch Phồn: Lúc mẹ anh đi chơi ở Tứ Xuyên với bạn thì gặp dì An.

An Nhu lập tức hiểu ra, cô nghĩ đến những lời vừa nãy mình nói với Ứng Thư Hà thì đột nhiên cảm thấy hơi hổ thẹn. Cơ mà nếu mẹ cô đã gửi ảnh của cô cho người khác thì sao không gửi ảnh của người kia cho cô chứ?

Cũng không nói với cô: Con nhìn này, nhóc hàng xóm mập mạp trước kia giờ đẹp trai thật.

Nếu thế thì cô sẽ không ngớ người ra trước mặt anh như thế… Còn giật mình đến nỗi không ngậm miệng được.

An Nhu cũng không biết nên nói gì, đành phải thuận miệng nói một câu: Trùng hợp thật đấy.

Người bên kia trả lời rất nhanh: Đúng thế.

Nói cái gì bây giờ. Trò chuyện thì thấy lúng túng… Nhưng mà không nói thì lại đau khổ vô cùng…

An Nhu rối rắm hồi lâu, lúc cô còn chưa biết phải nói gì thì Trần Bạch Phồn đột nhiên nhắc tới một chuyện.

—— Có phải em muốn đi mua xe không?

An Nhu sửng sốt hỏi: Sao anh biết?

Sau khi nhắn tin An Nhu đột nhiên nhớ tới việc hình như mẹ An có đề cập tới chuyện tìm anh trai hàng xóm đi mua xe với cô…

Cô đã từ chối rồi mà, sao lại vẫn tìm người ta thế chứ!

Nhưng mà.

… May mà mẹ tìm người ta.

An Nhu: Mẹ em nói hả?

Trần Bạch Phồn: Ừ, để anh đi mua với em.

Trần Bạch Phồn: Con gái ở nơi khác một mình.

Trần Bạch Phồn: Em thấy bao giờ rảnh, để anh còn đổi lịch với đồng nghiệp nữa.

Nhìn thấy đoạn thoại này, An Nhu nhịn không được mà nhảy từ đệm mềm lên giường lăn lộn mấy vòng, cô vùi mặt vào gối đầu không ngừng cười khúc khích

Trời ơi…

Mẹ cô ném cho cô một cái bánh có nhân!

Sau khi đã bình tĩnh lại rồi, An Nhu cầm điện thoại nhưng lại kích động đến nỗi không gõ nổi chữ. Còn Trần Bạch Phồn bên kia thấy cô mãi không trả lời nên cho rằng cô đang tìm cách từ chối bèn chủ động nói.

—— Nếu em có bạn cùng đi mua chung thì thôi cũng được.

An Nhu trợn tròn mắt, cô không nhịn được mà thốt lên: “Không, không phải mà!”

An Nhu vội vàng bấm mấy chữ: Em không có bạn

Viết xong, đột nhiên cảm thấy có lỗi với Ứng Thư Hà nên An Nhu lập tức bổ sung.

—— Có thời gian đi mua xe chung với em.

Cảm thấy cô nói thế thì rõ ràng quá…

An Nhu cắn môi, cô do dự vài giây rồi nhắn thêm.

—— Nếu anh vội thì em đi một mình cũng được.

Sau khi gửi đi thì An Nhu lập tức tắt điện thoại, cô chắp tay trước ngực cầu nguyện: Nhất định phải từ chối đó!

Nhất định phải nói có rảnh!!!!

Nếu không có khi cô sẽ quỳ mất.

Mấy giây sau, điện thoại vang lên tiếng nhắc có tin nhắn tới, An Nhu căng thẳng bật điện thoại lên, lúc nhìn thấy nội dung trên điện thoại thì thở phào nhẹ nhõm.

Trần Bạch Phồn: Không sao, anh không bận lắm đâu.

An Nhu hoàn toàn không nhịn cười được, cô nhanh tay gõ chữ: Vậy anh sắp xếp thời gian đi, lúc nào em cũng rảnh.

Lần này bên kia trả lời hơi chậm, dường như đang suy nghĩ gì. An Nhu đợi một lát mới nhận được câu trả lời của anh: Cuối tháng được không? Ngày ba mốt đúng lúc anh được nghỉ.

An Nhu sợ bánh có nhân bay mất bèn nói rất nhanh: Được.

*

Hôm ba mươi mốt hai người hẹn gặp nhau ở cửa Thủy Ngạn Hoa Thành. Trần Bạch Phồn đến trước giờ hẹn hơn nửa tiếng, anh đến bãi đỗ xe lấy xe rồi chạy tới trước cửa khu chung cư. Vốn tưởng rằng phải đợi một lát, không ngờ An Nhu còn đến sớm hơn cả anh.

An Nhu đứng dưới một tàng cây khô cạnh trạm an ninh, đang vươn ngón tay trắng trẻo nhàm chán gõ gõ thân cây. Cô mặc chiếc áo khoác màu nâu có cổ và quần bút chì, mái tóc ngắn mềm mại xõa tung, trên đầu chỉ đội một chiếc mũ len vằng vải dệt màu đen.

Trần Bạch Phồn ngừng xe rồi xuống, anh gọi cô: “An Nhu.”

An Nhu quay đầu, dường như cô còn vắt vẻo hồn ở đâu đó nên trông hơi ngơ ngác, lông mi hơi rũ nhưng rất nhanh đã cong lên, cô cố tỏ ra bình tĩnh mà sờ sờ mũ.

Trần Bạch Phồn đi tới trước mặt cô, nói khẽ: “Sao em đến sớm thế.”

An Nhu sờ sờ ngón tay, bình tĩnh nói dối: “Em nhầm giờ.”

Sao mà cô dám nói mình đã dậy từ 6 giờ rồi còn ngồi bối rối xem mình nên đến vào lúc nào chứ. Mặc dù cuối cùng An Nhu chọn đi sớm, dù sao thì cô cũng nhờ anh đi cùng mà, sao có thể để người khác chờ được.

Trần Bạch Phồn “ồ” lên một tiếng, anh thuận miệng nói: “Vậy sau này để anh nhắc em.”

An Nhu đột nhiên ngẩng đầu lên nhưng lại thấy anh quay đầu chỉ chỉ vào phía xe, vẻ mặt không có thâm ý gì khác. Giọng anh dịu dàng trong trẻo như một sợi gió xuân giữa ngày đông: “Lên xe trước đi, bên ngoài lạnh lắm.”

An Nhu nhỏ giọng đồng ý rồi bám theo anh, cô thấy Trần Bạch Phồn đi về phía ghế phụ, hình như là định mở cửa cho cô. Đầu óc An Nhu chợt chết máy, cô nói ra một câu mà chính mình cũng không thể hiểu nổi: “Từ lúc em cầm bằng lái đến giờ chưa từng lái xe, hay để em lái nhé?”

Thấy Trần Bạch Phồn đột nhiên dừng bước thì An Nhu nuốt nuốt nước miếng, lúc cô đang định sửa miệng thì Trần Bạch Phồn lại mở cửa xe rồi đi vòng về phía ghế điều khiển duỗi tay mở cửa. An Nhu thấy anh làm vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân đi về phía ghế phụ.

Trần Bạch Phồn không ngồi vào xe, anh để tay lên chóp xe: “Em bảo muốn lái xe mà?”

An Nhu đột nhiên nghiêng nhìn anh, ngơ ngác hỏi: “Anh để em lái thật à?”

“Ừ, lại đây đi.”

An Nhu chạm phải ánh mắt của anh bèn đã nhìn ra chỗ khác, cô nhanh tay mở cửa xe chui vào rồi lẩm bẩm, “Thôi.”

Trần Bạch Phồn hơi hơi khom lưng nhìn cô từ phía cửa sổ xe, không hiểu sao An Nhu lại không dám nhìn anh nên đành phải giả vờ thắt dây an toàn.

Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn cũng đã lên xe. Trong không gian nhỏ hẹp hình như chỉ toàn mùi của anh, dường như còn có mùi thuốc sát trùng nhưng rất nhạt, chủ yếu là mùi bạc hà thoang thoảng đâu đây, dễ nghửi và rất dịu dàng.

Ngay sau đó, anh khởi động xe.

An Nhu ngại nghịch điện thoại nhưng cô cũng không biết phải nói gì với anh bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm khung cảnh tĩnh lặng đột nhiên được thổi hồn xẹt qua thật nhanh trước mắt cô.

Không khí hơi xấu hổ, mà có khi cũng chỉ có mình cô cảm thấy xấu hổ thôi.

Nhân lúc đèn đỏ, Trần Bạch Phồn nghiêng đầu liếc cô. Tay An Nhu đan vào nhau, đặt trên đùi. Anh ngừng nhìn, gõ gõ đầu ngón tay trên vô lăng rồi duỗi tay mở radio, vặn vài lần đến khi đạt được âm lượng phù hợp mới thôi.

An Nhu nghe thấy tiếng phát ra bèn quay đầu lại, đúng lúc thấy sườn mặt anh bị ánh sáng ngoài không trung màu xanh lam chiếu vào, khắc rõ từng độ cung.

An Nhu đột nhiên cảm thấy hơi bất an. Có phải anh ngại mình yên lặng quá không…

Hay là nói gì nhỉ? Nhưng mà cái gì mới được chứ?

An Nhu bối rối hồi lâu mới ấp úng nói: “Phải mất bao lâu mới đến chỗ đó thế?”

“Hình như tầm hai mươi phút gì đó,” Trần Bạch Phồn đáp không chút để tâm, “Nhanh thôi.”

“Ồ.” Lại không biết nói gì nữa rồi.

Mà tốt nhất là đừng ảnh hưởng tới việc lái xe của anh thì tốt hơn.

An Nhu chậm rãi hồi ức, cô nhớ là hồi cô học lớp 1 thì Trần Bạch Phồn học lớp 5. Cho nên tính ra thì anh lớn hơn cô 4 tuổi, hiện giờ cô hai mươi ba tuổi nên Trần Bạch Phồn đang hai mươi bảy tuổi.

Hai mươi bảy tuổi…

An Nhu đột nhiên quay nhìn anh, hỏi: “Năm nay anh hai mươi bảy tuổi à?”

Trần Bạch Phồn chuyển tay lái, anh đáp: “Đúng thế.”

Nghe vậy, An Nhu buột miệng nói: “Vậy có khi anh cũng đã kết hôn rồi hả?”

“…”

“…”

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Trần Bạch Phồn dẫm phanh lại, anh liếc An Nhu, lạnh lùng nói: “Chưa.”

An Nhu lập tức đỏ mặt, cô ngại ngùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại bắt đầu nói lung tung: “Em không có ý gì đâu, chỉ cảm thấy tuổi này vốn đã…”

Một đao thọc thẳng vào tim Trần Bạch Phồn.

“Bạn gái anh không vội hả?”

Bạn gái.

Nhát thứ hai

An Nhu càng nói càng cảm thấy bất an: “Không, em…”

Đèn đỏ trước mặt bắt đầu đếm ngược, năm, bốn,..

Trần Bạch Phồn nhịn không được bèn ngắt lời cô, anh bày ra vẻ mặt vô cảm: “Anh không có bạn gái.”

Nói xong anh bèn khởi động xe, từ đó về sau không hề liếc An Nhu một lần nào nữa, An Nhu ngồi cạnh hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt của anh mà thầm vui tới nở hoa.

Trần Bạch Phồn vẫn luôn nở một nụ cười lễ phép, nhưng trong lòng đã sắp điên lên rồi: Chờ đến khi cưng hai bảy tuổi mà còn chưa gả ra được thì anh nhất định, nhất định cũng sẽ nói với cưng một câu y thế đấy nhé.

*

Sau khi đến cửa hàng 4S, người bán xe đứng bên cạnh cực lực đề cử và giới thiệu tính năng, đặc điểm của các loại xe, Anh Nhu thì chả có nghiên cứu gì về xe cộ nên chỉ nhìn xem cái nào đẹp thì mua, không hề có ý kiến gì với lời phát biểu của anh ta.

Trần Bạch Phồn thì chủ động mở miệng phản bác ngược lại với người bán xe. An Nhu chỉ chỉ vào một chiếc xe màu hồng nhạt, trông cô có vẻ do dự: “Cái này đẹp.”

Trần Bạch Phồn nhìn về phía cô chỉ, im lặng suy nghĩ vài giây rồi gật gật đầu, lười biếng nói: “Tính an toàn còn tạm được.”

Nghe thấy lời anh An Nhu bèn ừ một tiếng rồi lập tức quyết định, cô nói với người bán xe: “Vậy lấy cái này đi.”

Trần Bạch Phồn sửng sốt: “Em không định xem những cái khác à?”

An Nhu cũng sửng sốt theo: “Em tưởng anh đề nghị em mua cái này?”

Không đợi anh giải thích, An Nhu đã nói: “Đẹp và an toàn là được.”

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao em cũng chẳng dùng mấy.”

Trần Bạch Phồn chỉ ừ một tiếng mà không nói gì thêm.

Sau khi mua xe xong thì Trần Bạch Phồn đột nhiên nhớ tới một việc: “Em lấy bằng lái lúc nào vậy?”

An Nhu nói không chút do dự: “Mười tám tuổi.”

“Vậy em muốn luyện thử không?”

An Nhu lắc đầu: “Không cần, kỹ thuật lái xe của em tốt lắm.”

Trần Bạch Phồn không tin lắm nên đưa chìa khóa cho cô, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy em lái nhé?”

An Nhu trực tiếp cầm lấy chìa khóa, dường như cô chạm phải làn da lạnh lẽo của anh nên hơi ngừng tay một chút: “Được thôi.”

“…” Sao cô ấy lại đồng ý vậy?

Trần Bạch Phồn bắt đầu hối hận vì sự xúc động lúc nãy của mình.

5 năm không lái xe…

Anh không dám nghĩ đến nữa.

*

Không ngờ bọn họ lại an bình về đến Thủy Ngạn Hoa Thành, Trần Bạch Phồn tựa khuỷu tay lên thành xe, anh thầm nghĩ: Nhiều khi không thể tin lời của cô nàng này được.

An Nhu lái xe vào khu chung cư rồi đỗ xe ở vị trí anh chỉ. Hai người xuống xe, cùng nhau đi về phía tòa nhà 12.

“Trùng hợp thật đấy.” Trần Bạch Phồn cười, “Đột nhiên anh nhớ tới việc chúng ta ở cùng tòa nhà.”

An Nhu hơi kéo mũ xuống: “Đúng là trùng hợp thật.”

Sau khi vào thang máy, đầu tiên Trần Bạch Phồn bấm lên tầng 5, sau đó anh mới hỏi cô: “Em ở tầng nào vậy?”