Chương 8

Anh nằm trên ghế sô pha, tư thế lười biếng.

"Người khôn ngoan không rơi vào bể tình, vua góa bụa cả đời dựng nghiệp, xây dựng Trung Quốc đẹp tươi?"

... DOUBLE KILL.

Không hiểu sao trong giọng anh nghe có vẻ vui sướиɠ.

"Tôi cảm thấy em nói rất đúng, ý thức rất cao. Tôi lớn hơn em vài tuổi, để em thực hiện được mục tiêu tốt hơn, tôi sẽ thực hiện tốt nhiệm vụ giám sát của mình.”

???

Toang rồi, tôi phá hỏng đường rồi.

Tôi không còn hứng thú với việc ăn cơm, hiểu rõ thế nào là "tự đào hố chôn mình".

Nhân lúc ông nội và cháu trai đang ở trong thư phòng nói chuyện, tôi nhanh chóng nhắn tin cho đàn chị của mình.

"Đàn chị, em đã gặp con trai của giáo sư Trần rồi! Chị nói nếu như em tóm được anh ta thì giáo sư Trần có thể cho em đi cửa sau, tha cho cái mạng chó này của em không?"

Bên kia nhanh chóng trả lời.

"Không thể nào, giáo sư Trần của chúng ta có thể là loại người lấy việc công làm việc tư sao?"

Lòng tôi chìm xuống.

Bên kia lại nhắn thêm.

"Trông như thế nào? Gửi hình trước cho chị em."

Tôi do dự ghé vào cửa thư phòng, cách một cách cửa chụp sườn mặt Trần Nam.

Bên kia yên lặng một giây, sau đó tôi bị ném bom điên cuồng.

Đầu tiên là chị ấy thu hồi tin nhắn trong một giây, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn tiếp theo.

"Để chị! Cứ để đấy cho chị! Để chị lấy tinh thần cố gắng chiến đấu gian khổ ra bắt lấy anh ta!"

Tôi còn chưa có thời gian trả lời thì đàn chị đã gọi điện thoại đến.

"Chuyện này mà em còn cần phải hỏi sao? Con dâu có thể so sánh được với học sinh không? Một khi em đã tóm được con trai của ông ấy, chẳng lẽ gió núi, gió biển, gió đất không thể thổi bay được giáo sư Trần?"

"Nhưng chị đã nói là giáo sư Trần sẽ không lấy việc công làm việc tư mà?" Tôi thấp thỏm.

Giọng của chị ấy lập tức tăng lên tám độ.

"Nhưng mà em chưa nói là con trai của ông ấy rất đẹp trai!"

Tôi: ????

Hình như đàn chị cũng nhận ra mình nói hớ nên ngừng một lúc mới lên tiếng:

"Đẹp trai không phải là vấn đề, mà vấn đề ở đây là, Trần Thiên Thiên, em phải nhận thức được điều đó. Em là đồ siêu vô dụng ở phòng thí nghiệm, cơ hội tốt nghiệp của em gần như tương đương với cơ hội trở thành Marie Curie của chị."

Giọng đàn chị thật u sầu.

"Nếu không muốn chậm trễ, em nên tự biết làm như thế nào."

Dường như tôi đã được khai sáng, nhưng vẫn còn một số nghi ngờ.

"Hình như lần trước chị nói muốn tốt nghiệp thì phải chuyên tâm, vua góa bụa một đời dựng nghiệp mà?"

Chị ấy cười nhạo.