Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuật Toán Tình Yêu

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi... Lập tức bịt tai nhắm mắt lại.

Một bàn tay rộng nắm lấy tay tôi, kéo nó xuống rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Sao thế? Say xe à?"

Đôi mắt của anh có khả năng xoa dịu, cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi biển tri thức, trở về thế giới thật.

"Tôi không sao."

"Tôi nói, trên đường về sẽ đi qua An Huy, ông nội tôi đang sống ở đó, em có phiền nếu tôi tiện đường ghé qua thăm ông không?"

Trần Nam lặp lại những gì mình vừa nói.

Tôi có thể có ý kiến gì về việc thăm người lớn không, tất nhiên là không rồi.

Dường như tâm trạng của Trần Nam khá tốt, ý cười lan ra trong mắt anh.

Đôi mắt anh rất dài, bình thường lạnh nhạt lãnh đạm, nhưng chỉ cần hơi mang sắc thái là lòng người sẽ nhộn nhạo lúc nào không hay.

Trái tim tôi lại đập sai nhịp.

Tôi lắc đầu, cố nhớ lại những gì tối hôm qua đàn chị ân cần dạy bảo.

Không được, tôi phải nhanh chóng vung kiếm cắt đứt tình yêu này, trở về với vòng tay nghiên cứu khoa học của tổ quốc.

Tôi quyết định nói rõ ràng với Trần Nam, kéo anh ra khỏi những suy nghĩ vô vọng.

"Trần Nam, tôi không biết chuyện "đính hôn từ bé" là như thế nào. Nhưng chúng ta đều là thanh niên trong thời đại mới rồi, không chịu ảnh hưởng bởi những suy nghĩ phong kiến đó. Hai chúng ta không thể nào đâu, anh đừng lo!"

Tôi còn vỗ cánh tay anh như thể là anh em tốt.

Thân xe đột nhiên hơi lắc lư, bị Trần Nam nhanh chóng điều chỉnh lại.

Tôi kinh hãi, tôi mạnh tới vậy sao?

"Không thể nào?" Trần Nam nói rất chậm, giọng điệu không hề gợn sóng nhưng giọng nói như phủ một lớp băng.

Tôi gật đầu lia lịa.

Lại sợ anh đang lái xe không nhìn thấy, tôi đáp to rõ ràng, "Ừ!"

Anh chợt cười nhẹ, tiếng cười vang trong khoang kín giống như giai điệu của đàn Cello, quyến rũ làm lòng người run lên.

"Được, em ngủ một lúc trước đi, tới nơi tôi sẽ gọi."

Trong giấc ngủ, hình như có thứ gì đó ấm áp lướt qua má tôi, hơi ngứa, còn có một giọng nói quen thuộc khó tả văng vẳng bên tai tôi:

"Cô bé không có lương tâm, qua cầu liền rút ván."

Ông nội Trần Nam đang rất phấn chấn, ông mỉm cười nhìn tôi một lúc rồi mới lên tiếng:

"Năm nay Thiên Thiên vừa được khuyến nghị học thạc sĩ ở khoa Vật lý trường đại học T phải không? Người hướng dẫn là ai vậy?"

"Là giáo sư Trần Duy ạ."

Ông nội Trần gật đầu, nói bình tĩnh:

"Cậu ta không tệ, nhưng mà nghe nói tương đối nghiêm khắc, ở dưới trướng cậu ta rất khổ đúng không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »