“Những người kia đã rời đi rồi sao?” Ở bên trong tòa Thánh điện, thủ lĩnh của các tu sĩ có chút bất an hỏi.
“Đúng vậy, thưa ngài.” Một tu sĩ đội mũ trùm đầu đứng bên cạnh trả lời “Tôi tận mắt nhìn bọn họ lên máy bay sau đó rời đi rồi.”
Nghe thấy đáp án này, thủ lĩnh các tu sĩ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, hắn vô cùng kiêng dè đám người Evanson này. Thân phận chính thức của SHIELD khiến hắn rất khó để có thể chống lại. Mà thực lực cá nhân của Evanson càng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ.
Một thứ phép thuật hời hợt đã khiến cho nhóm người của mình không hề có một chút sức lực chống cự, chỉ có thể kêu thảm thiết một cách đau đớn rồi đợi bỏ mạng. Cái cảm giác này nghĩ lại vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Có điều vô cùng may mắn, tuy rằng đối phương sức mạnh to lớn, nhưng cũng chỉ là một người cổ hủ máy móc tuân thủ các quy tắc. Chính mình một phen miệng lưỡi ngon ngọt đã có thể thuyết phục hắn quay về.
Nghĩ tới đây, thủ lĩnh các tu sĩ cảm thấy có chút khâm phục bản thân, đồng thời hạ quyết tâm, chờ việc xấu lần này vừa kết thúc, mình sẽ lập tức lui khỏi tiền tuyến, đi đến Tòa thánh Vantican ở Rome nhận một chức vụ nào đó. Dựa vào trình độ của mình cùng với tài ăn nói, trà trộn vào trong đám thầy đồng cao cấp như Đức Tổng Giám Mục Hồng y cũng không thành vấn đề.
“Như vậy chúng ta cũng bắt đầu đi.” Sau khi lập xong kế hoạch tốt cho cuộc đời của mình sau này, thủ lĩnh lại điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân một chút, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực vào chuyện trước mắt. Dù sao tình hình bây giờ cũng không phải chuyện nhỏ, nếu như thất bại, đến ông chủ của mình cũng khó mà nói.
“Tuân mệnh thưa ngài.” Tu sĩ trùm mũ nhận mệnh rồi sau đó liền rời đi.
“Anh vào trong rồi sao?” Melinda nói vào tai nghe hỏi.
“Vào rồi. Cửa dịch chuyển của Clare dùng cũng được đấy.” Trong tai nghe truyền tới câu trả lời của Evanson.
Xem chừng thủ lĩnh tu sĩ làm thế nào cũng không ngờ tới, chiếc máy bay vốn dĩ được cho rằng đã cất cánh thực ra sớm đã mở chế độ tàng hình bay quay trở lại, hơn nữa còn đang lượn vòng phía bên trên tòa Thánh điện. Mà Evanson khiến cho hắn hoảng sợ mãi không thôi cũng đã thông qua portal mà Clare mở, lặng lẽ ẩn nấp ở bên trong tòa Thánh điện.
“Thật không hiểu nổi anh cứ nhất định phải xuống đó làm cái gì?” Clare nhếch miệng, vừa chỉnh sửa móng tay vừa phàn nàn nói: “Không phải là anh đã lập kế hoạch xong xuôi hết rồi sao?”
“Là để phòng ngừa ngộ nhỡ mà.” Evanson nở nụ cười trả lời.
Nếu nói đứa bé Danny này ngay lập tức phải bị gϊếŧ, trên thế giới này hai người lo lắng nhất sẽ là ai? Mẹ của đứa bé, Nadia tính là một, ngoài ra còn một người đương nhiên là người bố tình yêu như núi Locke rồi.
Danny là mấu chốt trong kế hoạch của hắn, nếu như Danny chết rồi thì tất cả dã tâm của hắn sẽ như dã tràng xe cát. Bản thân hắn sớm muộn sau đó cũng sẽ trở về Địa ngục, chịu đựng sự đày đọa vô tận của Mephisto. Kết cục như vậy nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng sợ hãi rồi.
Bởi vậy, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đánh đổi được Danny, đồng thời đảm bảo an toàn của nó. Như vậy những tu sĩ muốn gϊếŧ Danny này sẽ trở thành cái gai trong mắt của hắn.
Huống hồ ngày mai là đông chí rồi, nếu như bỏ lỡ thời cơ này thì tất cả đều sẽ tan tành. Vì vậy, hắn nhất định sẽ hành động vào hôm nay. Hơn nữa, hắn chắc chắn sẽ phái một tên thuộc hạ có thực lực mạnh đến đây, ít nhất có thể giải quyết thuộc hạ của những tu sĩ này.
Bởi vậy, Evanson mới có thể kết luân rằng, đám tu sĩ muốn đầu xuôi đuôi lọt mọi chuyện này tuyệt đối không sống nổi quá ngày mai.
Thế nhưng, kế hoạch là kế hoạch, ngộ nhỡ kẻ được Locke phái tới bị tắc đường, tới trễ mấy phút thì làm thế nào bây giờ? Vì lẽ đó, hắn mới không ngại phiền hà mà quay trở lại, lý do chính là để đảm bảo kẻ mà Locke phái tới có thể thành công mang Danny đi, từ đó bại lộ vị trí của Locke.
Đương nhiên là hắn còn có những mục đích khác, có một số chuyện hắn nhất định phải tìm tu sĩ ở đây hỏi cho rõ ràng.
“Có người đến rồi.” Melinda nói trong máy liên lạc “Rất có khả năng chính là thuộc hạ mà Locke phái tới.”
“Làm sao cô biết được?” Evanson ở trong Thánh điện bối rối, muốn tìm một nơi có tầm nhìn trống trải, tất cả mọi người ở đây đều bị triệu tập, thế nên không có ai phát hiện ra hắn.
“Bởi vì đang lái tới là một chiếc xe cứu thương. Ở bên chỗ anh có người lên cơn đau tim sao?”
“Hừ hừ…” Evanson nở nụ cười, trèo lên một nóc nhà “Đến đúng lúc lắm, vậy tôi coi như xem một trò đùa là được rồi, vừa hay vị trí hiện tại của tôi cũng coi như không tệ, xem như là chỗ ngồi VIP vậy.”
“Vậy chúng ta làm thế nào đây?” Melinda hỏi.
“Nhìn vẻ mặt của tôi mà làm việc.”
MMP! Melinda lập tức ném tai nghe vào màn hình. Tôi hiện tại là ở sáu nghìn mét trên không, có khả năng nhìn rõ cái mặt *** của anh hay không, trong lòng anh không có mấy điều này hả?
Evanson dập máy liên lạc, ngồi xếp bằng ở trên nóc nhà, nở nụ cười nhìn trò hề phía bên dưới.
Ở cái chỗ mọc đầy cỏ dại miễn cưỡng có thể coi là quảng trường kia, một đám tu sĩ tạo thành một vòng tròn trong miệng lẩm nhẩm niệm chú. Ở trung tâm của vòng tròn, chính là tên thủ lĩnh trong tay cầm trường đao, tôi thấy cỏ vẻ như Danny bị ép vào cái máy chém.
Vẻ mặt thủ lĩnh các tu sĩ trang trọng, đặt trường đao ở trên cổ Danny khoa chân múa tay một lúc, sau đó chậm chậm giơ lên, trong lòng thầm nhủ tất cả chuyện này cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc hắn chém đao xuống, đột nhiên phát hiện bản thân cái gì cũng không nhìn thấy, trước mắt chỉ còn là bóng tối.
“Đ***, Phép thuật bóng tối.” Evanson xem cái cách cuộc vui mở đầu mà nhổ nước bọt nói một câu, đưa tay ra triệu hồi “Con mắt của Kilrog”. Loại phép thuật này chuyên dụng để nhìn trộm, à không, là phép thuật để trinh sát, thị giác cũng sẽ không bị che đậy.
Hừ, anh che mất tầm nhìn thì tôi nhìn xuyên qua, xem ai sợ ai.
“Hả?” Evanson thông qua “Con mắt của Kilrog” quan sát phía bên dưới, đột nhiên lông mày nhíu lại. Bởi vì hắn phát hiện cái tên đang đánh nhau kia trông khá là quen.
“Carrigan?” Evanson nhìn cái tên quần áo rách nát kia, người đàn ông da dẻ trắng bệch mái tóc dài màu trắng, rốt cuộc cuối cùng cũng xác định được thân phận của hắn “Quả nhiên, giao dịch với ma quỷ, cái chết cũng không biểu thị cho sự kết thúc.”
Carrigan chính xác mà nói hiện tại đã chết rồi, là do Locke sử dụng sức mạnh của trưởng giả để duy trì hắn cho tới tận bây giờ, đồng thời còn biến hắn thành ma quỷ. Vật gì bị hắn chạm vào sẽ đều nhanh chóng già yếu mục nát.
Sau một hồi đánh nhau, những tu sĩ phía bên dưới trên căn bản đều sắp chết sạch. Tất cả đều bị Carrigan đã hóa quỷ biến thành từng cái xác khô, giờ còn lại duy nhất ở chỗ này chính là thủ lĩnh các tu sĩ kia.
Thế nhưng, thủ lĩnh chính là thủ lĩnh, dưới tình huống thị giác bị che mất, ngoài hắn ra những tên vớ vẩn khác chỉ có thể mù tịt rồi từng người từng người bị gϊếŧ chết. Mà hắn lại có thể nhận ra vị trí của Carrigan trở tay bổ một đao xuống.
Thế nhưng, đòn đánh này lại bị cản lại, đao trong tay còn nhanh chóng bị mục nát thành vụn sắt. Thủ lĩnh của các tu sĩ lập tức tránh thoát, đồng thời giơ ngón tay cái hướng về phía cái đầu trên cổ Carrigan.
“Có chút bản lĩnh.” Evanson đứng dậy phủi phủi đất trên người, cảm thấy đây chính là thời điểm mình nên ra sân. “Thế nhưng điểm huyệt một kẻ đã chết, đây chính là đòn đánh ngu xuẩn nhất mà mình từng gặp.”
Quả nhiên, đòn điểm huyệt của thủ lĩnh không chỉ không có tác dụng, trái lại còn bị Carrigan tóm được cánh tay trái, cánh tay đó lập tức khô quắt lại.
Ngay lúc Carrigan hạ tay xuống kết liễu tính mạng của hắn, một lực xung kích vô cùng mạnh đã tách hai người ra, lúc này thế giới cũng khôi phục lại ánh sáng.
“Cứu người thì cứu người, đại khai sát giới lớn như vậy để làm gì?” Evanson để tay trên đầu thủ lĩnh phủ xuống ánh sáng tím lóng lánh, thủ lĩnh chỉ đạp hai cái rồi không còn động đậy nữa.
Vẻ mặt Carrigan cứng đờ, mày không biết ngại à mà còn nói tao?!