Chương 45: Tìm Hiểu

Lôi Lâm nhướng mày, xem ra là hai con ngựa này của hắn gây phiền toái.

Chẳng qua hắn vừa vặn cần người đến để lập uy, khóe miệng khẽ cười lạnh, quay người rời khỏi quán bar.

Ở bên cạnh ngựa đen của hắn, lúc này đã có mấy kẻ giống như lưu manh du côn vây quanh, đang đánh giá tuấn mã, còn mang theo ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào rương hòm, có một kẻ nóng vội đã bắt đầu cởi cương ngựa.

"Bọn mày muốn động vào đồ của tao sao?" Lôi Lâm sải bước tới.

Rất hiển nhiên, giáp da cùng Thập Tự kiếm trên người hắn vẫn còn có chút lực chấn nhϊếp, nhưng rõ ràng còn chưa đủ.

Có một kẻ có mắt tam giác kêu to: "Đây rõ ràng là ngựa của nhà tao bị mất! Tại sao lại là đồ của mày? Nhất định là mày trộm từ trong nhà của tao rồi! Đồ ăn trộm đáng chết này! ! !"

Cho dù Lôi Lâm là lính đánh thuê bình thường, có vũ khí, cũng không đánh lại đám lưu manh đông đảo vây công, bọn hắn rõ ràng đang đánh chủ ý này.

"Đúng! Bắt hắn đi gặp quan trị an! !" Một tên du côn khác bắt đầu đánh trống reo hò.

Người dân chung quanh cùng lộ ra vẻ chán ghét, lùi về sau rất xa, cũng không có ai đi lên ngăn cản.

"Lên! Hắn chỉ có một người!" Tên có mắt tam giác rút từ trong lòng ngực ra thanh dao găm, nhào tới đầu tiên.

"Đúng lúc muốn giãn gân cốt!" Lôi Lâm thấy thế thì nhe răng cười, lướt người đi, tránh thoát dao găm mà tên có mắt tam giác đâm tới, lập tức bắt lấy cổ tay phải của tên mắt tam giác này, nhẹ bẻ một cái, tên mắt tam giác lập tức kêu lên đau đớn, dao găm cũng rơi trên mặt đất.

"Ah! ! Đau đau! ! ! Mày làm gì? Mau buông tay! Anh rể tao là quan trị an, anh ấy sẽ không tha cho mày đâu! !" Tên mắt tam giác lớn tiếng kêu thảm.

"Thật sao? Quan trị an? Tao sợ quá cơ!" Lôi Lâm kêu lên khoa trương, lập tức hung hăng vặn tay.

Rắc! ! Tiếng gãy xương chói tai vang lên, tên mắt tam giác đau đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hiện nay tố chất thân thể của Lôi Lâm đã đạt đến giai đoạn kỵ sĩ chính thức, đối phó với một tên lưu manh tự nhiên không tốn sức chút nào.

"Đại ca! Đại ca!" Mấy tên côn đồ ở phía sau kêu lên, nhưng không có tên nào dám đi lên.

Lôi Lâm hơi cười, hóa thành bóng đen, xông vào trong đám lưu manh.

Ầm! ! Cờ-rắc! ! Ah! !

Đám lưu manh kêu lên thảm thiết, vẫn còn cả tiếng gãy xương rợn người không ngừng vang lên, dường như Lôi Lâm đã hóa thân thành một cơn gió đen, chỉ ba quyền hai cước đã đánh cho tất cả lưu manh nằm rạp trên mặt đất, mỗi người đều bị gãy một cánh tay và một chân.

Trên mặt Lôi Lâm nở nụ cười ấm áp cực kỳ thân thiết, đi tới bên cạnh tên mắt tam giác đã ngã xuống đất hôn mê, nhẹ nhấc chân, lập tức hung hăng dẫm nát đùi phải của tên có mắt tam giác.

"Ah! ! !" Tên mắt tam giác bị đau quá tỉnh lại, sau đó hai mắt khẽ đảo, lại hôn mê bất tỉnh.

"Mang theo lão đại của chúng mày đi thôi! Hoan nghênh đến báo thù! Chẳng qua nếu lại đến thì không chỉ là gãy tay gãy chân đâu!"

Lôi Lâm nói với đám hắn lưu manh, trong mắt những khác du côn, nụ cười của hắn tựa như nụ cười của ma quỷ vậy.

Nhìn những tên côn đồ kia giúp đỡ nhau nhanh chân đào tẩu, Lôi Lâm mới quay người trở lại quán bar.

"Ít nhất là tố chất thân thể cấp kỵ sĩ dự bị!" Trong lòng Battender kêu to, trên mặt càng lộ ra nụ cười nhiệt tình và khiêm tốn.

" Đại nhân tôn kính! Có chuyện gì cần tôi cống hiến sức lực vì ngài sao?"

Đây là ảnh hưởng sau khi bày ra thực lực, nhìn quán bar lập tức an tĩnh lại, Lôi Lâm thầm cười khổ.



Vừa rồi hắn cũng không muốn nguỵ trang thành kẻ biếи ŧɦái như thế, nhưng hắn mang theo nhiều đồ như vậy, nếu lúc không ở trong phòng bị người đánh cắp thì làm sao bây giờ? Tuy có lưu lại bí pháp truy tung, nhưng nếu bị hư hao thì Lôi Lâm muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.

Nhưng hiện tại lộ ra lực lượng kỵ sĩ dự bị, rất nhiều người trước kia có ý đồ phải ngoan ngoãn lui ra.

"Giúp tôi mang rương hòm mang vào trong phòng, rồi dắt ngựa đến chuồng ngựa, dùng thức ăn gia súc tốt nhất!" Lôi Lâm lại quăng một ngân tệ cho battender.

"Đám lưu manh vừa rồi có bối cảnh gì!"

"Chỉ là ỷ vào có chút quan hệ với quan trị an, bình thường kiếm chút chất béo mà thôi! Đại nhân hoàn toàn không cần phải lo lắng!" Battender cúi đầu.

Có lực lượng kỵ sĩ dự bị, chứng minh nhất định có phép huấn luyện kỵ sĩ.

Loại người này không phải xuất thân quý tộc thì chính là phía sau có thế lực chống đỡ, một quan trị an ở thành nhỏ căn bản không dám làm gì.

"Dân tôi lên phòng!" Lôi Lâm cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm, dù sao một lưu manh trên đường có thể có quan hệ lớn gì.

Gian phòng ở ngay phía sau quán bar, battender cố ý dẫn Lôi Lâm tới một gian cách quán bar xa nhất, lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng ra.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ soi vào phòng, khiến cả căn phòng bị ánh sáng vàng óng bao phủ.

Giữa phòng là một cái giường lớn, ở trên là ga giường màu trắng tinh nhìn rất là sạch sẽ, trên mặt bàn bên canh có đặt bình hoa màu xanh da trời, ở trên còn cắm mấy bông hoa dại không biết tên.

"Nhìn rất sạch sẽ, rất tốt! Tôi muốn ở đây!" Lôi Lâm gật đầu.

"Đây là chìa khóa phòng, xin ngài cầm lấy!" Battender cung kính đưa một chiếc chìa khóa đồng tới.

Lôi Lâm nhận lấy chìa khóa, lại bảo battender mang ngựa vào chuống, đưa rương hòm đến trong phòng, chọn một phần bò bít-tết mang đến gian phòng, nói với battender không nên quấy rầy rồi mới khép cửa phòng lại.

Gian phòng này có hiệu quả cách âm không tệ, sau khi đóng lại cửa gỗ thì những tạp âm bên ngoài lập tức nhỏ đi không ít.

"Hôm nay hành động dường như có chút quá phách lối rồi! Nhưng hết cách rồi, Tro Thạch thành quá nhỏ , bất kỳ người xa lạ nào tới đều sẽ gây chú ý, hoàn toàn không trốn tránh khỏi. Trong thành trì dù sao cũng an toàn hơn bên ngoài, một số vu thuật công kích không thể phóng ra phạm vi lớn!"

"Mặt khác, thế lực cản đường bên ngoài phái người đuổi gϊếŧ có lẽ có tỉ lệ năm năm. Nếu như không có thì là tốt nhất, nếu như có, phải tiêu diệt hết đám người truy sát kia rồi mới có thể thong dong đào tẩu!"

Lôi Lâm trầm ngâm suy nghĩ: "Thông qua sóng tinh thần cùng linh hồn truy tung, là thủ đoạn của Phù Thủy chính thức, địch nhân không có khả năng phái một Phù Thủy chính thức đi đuổi gϊếŧ một học đồ cấp 2! Quá lãng phí tài nguyên rồi!"

"Khả năng lớn nhất chính là một học đồ cấp ba mang theo vật phẩm ma hóa, hoặc là sinh vật nô bộc mà một số Phù Thủy chăn nuôi!"

"Tiếp theo, chính là tu dưỡng tinh thần, quan sát động tĩnh bên ngoài, chuẩn bị giải quyết địch nhân! Hơn nữa mỗi ngày đều cần chuẩn bị mô phỏng hình thuật!"

Lôi Lâm vừa nghĩ, vừa cắt xuống một góc bò bít-tết nóng hôi hổi, đưa vào trong miệng.

Mùi vị bò bít-tết không tệ, Lôi Lâm có chút đói nên rất mau đã ăn hết tất cả đồ ăn, sau khi ăn xong, phân phó battender tới dọn sạch sẽ, đợi sau khi battender ra cửa, Lôi Lâm treo lên trên cửa thẻ gỗ mời không quấy rầy, lại tiện tay bố trí một tầng hạt năng lượng trong phòng để cảnh báo, rồi mới lâm vào trạng thái minh tưởng.

Minh tưởng là một môn học bắt buộc mà Phù Thủy phải làm mỗi ngày, tuy hiện tại thăng cấp tinh thần lực cực kỳ nhỏ, nhưng Lôi Lâm vẫn kiên trì mỗi ngày.

Sau hơn một giờ minh tưởng, Lôi Lâm xoay người, rơi vào mộng đẹp.

...

Bên ngoài Tro Thạch thành, ở bầu trời trên một khu rừng nhỏ bị đốt thành than cốc.

Xì xì! ! Một sinh vật màu xanh lá mọc cánh đột nhiên hạ xuống.



"Đa Lệ Ti ngửi được! Mùi của kẻ địch! !" Thanh Thụ Tinh linh tên là Đa Lệ Ti thu hồi cánh trên lưng, hai chân đạp trên than củi, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Mùi hương tới chỗ này là mất! !" Lúc này Thanh Thụ Tinh linh đã hoàn toàn không còn bộ dáng lúc trước.

Thanh Thụ Tinh linh vốn chỉ có to bằng đầu người, mà hiện tại Đa Lệ Ti đã lớn bằng đứa bé bảy tám tuổi rồi.

Hơn nữa, trên gương mặt xinh đẹp trước kia lúc này lại đầy mụn như khối u, một tầng lại một tầng chồng chất, nhìn cực kỳ đáng ghê tởm.

Trong miệng đầy răng nanh, lưỡi thỉnh thoảng phun ra như rắn.

Trên người đầy nếp uốn, còn có một chút lân phiến quái dị.

Trước kia Thanh Thụ Tinh linh là một sinh mệnh có bề ngoài cực kỳ xinh đẹp, nhưng hiện tại hiển nhiên không có người nào liên hệ Đa Lệ Ti với Thanh Thụ Tinh linh.

"Nhân loại! Mày trốn không thoát đâu! !" Đa Lệ Ti kêu lên một tiếng đầy cừu hận, lưỡi phun ra, đột nhiên vỗ cánh, đuổi theo phương hướng một con ngựa mà ban ngày Lôi Lâm thả ra.

Trong hai ngày sau, mỗi ngày Lôi Lâm đều không bước chân ra khỏi nhà, rốt cục đã khôi phục thể lực cùng lực lượng tinh thần tới trạng thái toàn thịnh.

"Đã hai ngày rồi! Rõ ràng còn không đuổi đến! Xem ra hẳn không phải học đồ, bằng không đã sớm có thể lợi dụng lực lượng thế tục bắt được mình! Hẳn là một số sinh vật thí nghiệm hoặc là nô bộc của Phù Thủy!"

Lôi Lâm thầm suy đoán, hai ngày này hắn cực kỳ bình tĩnh, chỉ có tên quan trị an kia còn mang theo lễ vật tới bái phỏng một hồi, nói là cầu tình vì là cậu em vợ, còn âm thầm tìm hiểu lai lịch của Lôi Lâm, Lôi Lâm chỉ lừa gạt một chút đã lừa được đối phương, tin tức gì cũng không lộ ra.

Lôi Lâm nghĩ tới đây, đổi lại áo đen, che khuất gương mặt, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Trong một ngõ nhỏ u ám.

"Đại nhân! !" "Đại nhân tới rồi!" Một đám du côn trông thấy Lôi Lâm, lập tức chạy ra đón chào.

"Sao rồi? Hai ngày này chung quanh Tro Thạch thành có xảy ra chuyện gì kỳ quái không?" Thanh âm khàn khàn theo dưới áo choàng đen truyền đến.

"Em nói trước, em nói trước! Trong thôn bò cái nhà thím Tô Phỉ Á sinh ra một con nghé con hai đầu, người khác đều nói đây là bị nguyền rủa đây!"

Một tên lưu manh gạt những người khác ra, tranh thủ thời gian nói xong.

" Tốc độ huyết dịch lưu động của mục tiêu gia tăng 12. 4%, đường cong não vực chấn động vững vàng, phán định: Không nói sai!" Chip lên tiếng.

Lôi Lâm gật gật đầu, ném một đồng tiền bạc cho tên lưu manh này.

"Đến em rồi, con trai chú Vũ Quả mất tích trên đường ven rừng! Ở gần đây phát hiện dấu vết đàn sói!"

...

Những tin tức này đều là do đám lưu manh mà Lôi Lâm thu phục trong hai ngày này, dùng để tìm hiểu tin tức rất là thuận tiện.

Tuy ngay từ đầu bọn hắn mưu toan thông qua lời nói dối cùng tin tức giả để lừa gạt lấy thù lao, nhưng có Chip dò xét, Lôi Lâm sao có thể bị người bình thường lường gạt, lập tức đánh gãy cánh tay người nói dối tại chỗ, chấn nhϊếp một nhóm người.

Dưới sự thống trị của tiền tài thêm bạo lực, những tên côn đồ này rất mau đã báo cáo lại hết tin tức ven tro Thạch thành.

"Mày nói cái gì? Phát hiện thây khô nhân loại? Chung quanh còn dấu vết mủ dịch màu xanh lá?" Lôi Lâm rõ ràng rất hứng thú, "Nói rõ xem, đồng tiền vàng này chính là của mày!"

Một thanh niên tóc đỏ gầy yếu nuốt nước miếng: "Đây là tin tức em vừa mới nghe được, bên cạnh cối xay tại thôn Mai Tây đã phát hiện vài cỗ thây khô, toàn bộ máu trong người đều bị hút khô rồi, tất cả mọi người nói là có ma cà rồng qua lại, phủ thành chủ đã phái ra kỵ sĩ điều tra!"

"Ừm! Rất tốt!" Lôi Lâm lại cẩn thận hỏi địa điểm, phát hiện rất gần nơi cuối cùng mình xóa bỏ dấu vết, gật gật đầu, ném một đồng kim tệ cho thanh niên, lại nghe các tin tức khác xong, mới quay người đi ra hẻm nhỏ.