Chương 40: Lời Khuyên Cảnh Báo

Thông qua Chip dò xét, Lôi Lâm đã có chút ít hiểu rõ đối với thực lực của Gia Môn.

Lôi Lâm cũng là học đồ cấp 2, hơn nữa sức chiến đấu xem như không tệ đấy, chỉ cần đối phương không có vật phẩm ma hóa, vậy hắ có tỷ lệ chiến thắng rất lớn.

Gia Môn có vật phẩm ma hóa, nhưng tỷ lệ thắng vẫn thấp hơn hắn một chút, nói rõ sức chiến đấu hơi thấp hơn hắn, có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng không phải rất nhiều.

Đương nhiên, đây chỉ là tỷ lệ Chip đơn giản tính ra, sự thật thế nào thì phải chém gϊếŧ thật mới biết rõ.

"Đã lâu không gặp! Gia Môn!" Lôi Lâm chào hỏi.

Gia Môn tự nhiên không biết trong nháy mắt này những tin tức về hắn đã bị Lôi Lâm nắm rõ, hắn vung áo bào, ngồi xuống bên cạnh Lôi Lâm.

Ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt lộ ra, nghênh đón ánh mặt trời.

"Rất lâu không đến phơi nắng đến rồi, từ khi đi theo đạo sư, cả ngày đều minh tưởng, thí nghiệm, học tập... Tuần hoàn lặp lại!"

Gia Môn thích ý duỗi lưng một cái.

"Tôi nghe nói cậu học tập với Quả Pháp Đặc không tệ!" Gia Môn đột nhiên hỏi.

"Chỉ là có thể phối trí chút dược tề, trao đổi tài nguyên!" Lôi Lâm rất khiêm tốn.

"Nhưng gần đây cậu vẫn cùng đám Khắc Lôi Uy Nhĩ ra ngoài làm nhiệm vụ, là muốn hoàn toàn gia nhập vào bên kia sao?" Gia Môn đột nhiên cười nói, chỉ là trong ánh mắt dường như có tia sáng lạnh lóe lên.

Lôi Lâm có chút im lặng, không ngờ mâu thuẫn lúc trước của đám trẻ con đến bây giờ vẫn tiếp tục, hắn quên mất chính mình cũng chỉ là một thiếu niên mới mười bốn tuổi.

"Đều là người quen, ngẫu nhiên đυ.ng phải, cùng đi ra làm nhiệm vụ, chỉ đơn giản như vậy!" Tuy Lôi Lâm không sợ Gia Môn, nhưng có thể phòng ngừa phiền toái, vẫn nên tận lực phòng ngừa đấy.

Gia Môn nhìn chằm chằm Lôi Lâm vài lần, thậm chí Chip đều nhắc nhở có dấu vết pháp thuật quét qua sóng não, xem ra Gia Môn rõ ràng còn vận dụng pháp thuật xem xét thiệt giả.

Cũng không biết qua bao lâu, trên mặt Gia Môn nở nụ cười sáng lạn.

"Tôi đánh giá cậu rất cao! Khôn khéo! Cẩn thận! Cùng đám Khắc Lôi Uy Nhĩ ở một chỗ chỉ làm liên lụy mình, chỉ có gia nhập vòng tròn rất cao, mới có thể thu được tài nguyên, vinh quang, thậm chí sinh mệnh!"

Gia Môn đứng dậy, nhưng vẫn lạnh nhạt tiếp tục nói: "Cho cậu một lời khuyên, cảnh báo, mau chóng rời đi học viện!"

"Cái gì? Có thể nói rõ hơn sao?" Trong lòng Lôi Lâm thắt lại, giống như bắt được đầu mối gì, vội vàng hỏi.

Nhưng Gia Môn chỉ cười cười, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Đợi đến khi bóng lưng Gia Môn hoàn toàn biến mất, Lôi Lâm mới ngồi trở lại chỗ, có chút im lặng.

"Giả vờ thần bí, bạn cao nhân, thu thủ hạ? Thú vị sao? Thật sự nghĩ chính mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết à?"

"Chẳng qua! Gia Môn là tư chất cấp 5, là hạt giống nòng cốt có thể tấn chức tới Phù Thủy, nhất định có thể biết được nhiều tin tức hơn mình, chỉ sợ thật sự có chuyện xảy ra rồi!" Sắc mặt Lôi Lâm chuyển thành nghiêm túc.

...

Trong căn phòng mờ tối, ánh lửa ảm đạm, tràn đầy hương vị da^ʍ mị.

Tiếng phụ nữ ngâm nga, vẫn còn tiếng thở trầm thấp của đàn ông không ngừng dung hợp lại cùng nhau.

Cao triều qua đi, người phụ nữ nằm ở trong ngực người đàn ông, như một bãi bùn nhão.

"Anh thật lợi hại! Tựa như một sư tử vậy!" Thần sắc Nghê Lan mê ly.

Lôi Lâm vuốt ve phần lưng bóng loáng của Nghê Lan, trầm mặc không nói.

Hôm nay hắn gặp rất nhiều chuyện, cần cấp bách phát tiết một chút, tự nhiên tìm tới Nghê Lan.



Trong đoạn thời gian này, hắn đã sớm cấu kết lại cùng Nghê Lan, quan niệm ở thế giới này rất cởi mở, không ít người mười một mười hai tuổi đã phá thân, Lôi Lâm cùng Nghê Lan hai be đều có yêu cầu, hai người không tới vài ngày đều đã lăn ga giường.

Ngược lại Nghê Lan sớm cũng không phải xử nữ, đời trước hắn cũng không phải người tốt gì, giúp nhau hưởng thụ vui sướиɠ, làm bạn giường cũng không sai.

Có Chip khống chế, hắn chắc chắn sẽ không lưu lại con cháu gì, tự nhiên có thể tận tình chơi.

Nghĩ tới đây, Lôi Lâm cảm giác phía dưới của mình lại bắt đầu có sức sống.

"Ô!" Nghê Lan phát ra một tiếng thét kinh hãi, muốn lần nữa leo đến trên người Lôi Lâm, lại bị Lôi Lâm ngăn cản, khóe miệng Lôi Lâm mang theo nụ cười xấu xa, đem ấn đầu Nghê Lan xuống.

Nghê Lan liếc mắt nhìn Lôi Lâm, khóe miệng mang theo vũ mị vui vẻ, vẫn chui xuống dưới ổ chăn.

Lôi Lâm phát ra một tiếng than thỏa mãn, nửa dựa vào trên vách tường, hai tay nắm trên một đôi cao ngất, xúc cảm giống như bọt biển truyền đến.

Một lúc lâu sau, Nghê Lan mới đứng dậy, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đến phòng tắm.

Nghe mỹ nhân nóng bỏng vừa ngâm nga một điệu hát vừa tắm rửa, Lôi Lâm mới bắt đầu suy nghĩ chuyện hôm nay.

"Chuyện về Ny Ti không cần quản, Gia Môn cảnh cáo rất đột nhiên, nhưng phải chú ý, việc này có khả năng có quan hệ rất lớn với dị thường ngoài học viện, kế tiếp nhất định phải điều tra hướng đi của các học đồ tư chất cấp 5 khác."

Dù sao học viện chắc chắn sẽ không từ bỏ những hạt giống có hy vọng thật lớn tấn chức thành Phù Thủy chính thức, nếu như học viện còn an toàn thì bọn hắn nhất định sẽ ở tại chỗ này, mà nếu như bọn hắn đều dùng các loại lý do để trốn đi, vậy đồng nghĩa là học viện trong một thời gian ngắn sau đó nhất định sẽ tràn ngập nguy hiểm! ! !

"Hắc Long Tư bởi vì chuyện Bội Lý mà đang ở bên ngoài tìm kiếm, chờ hắn thanh lý xong, chính là cơ hội tốt nhất!" Trong mắt Lôi Lâm chợt lóe sáng.

"Honey, đang suy nghĩ gì thế?"

Nghê Lan lại dán tới, hai khối bông chống trên cánh tay phải Lôi Lâm.

"Đang suy nghĩ một chuyện!" Lôi Lâm cười cười: "Gần đây Hắc Long Tư đại nhân ở ngoài học viện huyên náo rất lợi hại nhỉ!"

"Anh cũng nghe nói sao?Chuyện về Bội Lý?" Nghê Lan nửa nằm ở trong ngực Lôi Lâm, không có động tác gì khác.

"Ừm! Tổn thất một thiên tài tư chất cấp 5, hạt giống Phù Thủy tương lai, ai cũng sẽ điên cuồng một thời gian ngắn!"

Lôi Lâm cười nhạt một tiếng nói ra: "Em có vòng tròn của chính mình, tôi có vài chuyện muốn em đi hỏi thăm một chút!"

Trên mặt Nghê Lan hiện ra nụ cười ngọt ngào: " Nguyện cống hiến sức lực vì ngài! Vua Sư Tử đại nhân của em!"

"Không cần gọi như vậy! Nghe xong cảm giác rất kỳ quái! Sẽ khiến tôi liên tưởng đến đầu sư tử nào đó!" Lôi Lâm liếc mắt.

"Tốt rồi! Không nói những chuyện này, nói chính sự!" Lôi Lâm nghiêm túc.

Nhìn thấy hắn như vậy, Nghê Lan cũng thu hồi biểu lộ vui cười.

Cô dính vào Lôi Lâm cũng là vì đề cao địa vị, đạt được tài nguyên, ở phương diện này phân chia rất rõ ràng.

"Em đi giúp tôi điều tra xem gần đây thành quả chiến đấu của Hắc Long Tư như thế nào đây? Phụ cận học viện đã an toàn chưa? Và cả hướng đi của học đồ tư chất cấp 5 trong học viện gần đây!"

Lôi Lâm thì thầm dặn dò Nghê Lan.

"Người ta đã biết!" Nghê Lan ôm đầu Lôi Lâm "Chẳng lẽ có đại sự gì sắp xảy ra?"

"Hy vọng chỉ là phán đoán của tôi!"

...

Sau khi từ gian phòng của Nghê Lan đi ra ngoài, đã là sáng sớm ngày hôm sau, Lôi Lâm cảm giác trên người sảng khoái, xem ra cách phát tiết thích hợp thật sự có thể trợ giúp điều tiết cảm xúc.



Lôi Lâm nghĩ nghĩ rồi đi rửa mặt, sau đó đi tới chỗ Quả Pháp Đặc.

Quả Pháp Đặc đang phối trí một phần dược tề, giáp xác trùng màu đỏ leo qua leo lại bên trong, tràn đầy nửa ống nghiệm, nhìn có chút buồn nôn.

"Em đã đến rồi! Có chuyện gì?"

Quả Pháp Đặc vừa chăm chú nhìn ống nghiệm, vừa thả một cánh hoa màu xanh da trời xuống dưới.

Màu đỏ bọ cánh cứng vội gặm lấy cánh hoa, sau đó không ngừng hòa tan, biến thành từng giọt chất lỏng màu xanh lục.

Chỉ hơn mười giây qua đi, bọ cánh cứng màu đỏ trong nửa ống nghiệm đã hoàn toàn biến thành một ống dược tề màu xanh lá.

"Thật là kỹ thuật khiến người sợ hãi thán phục!" Lôi Lâm cảm thán nói xong.

"Ha ha! Chẳng qua chỉ là luyện tập!" Quả Pháp Đặc lắc đầu, " Cho tới bây giờ em đều có chuyện mới tới tìm tôi đấy! Nói đi!"

"Là như thế này đấy, đã có một thời gian ngắn rồi đệ tử không gặp Mai Lâm sư huynh, muốn hỏi xem hắn ở đâu?" Lôi Lâm thở sâu.

"Mai Lâm?" Trên mặt Quả Pháp Đặc mang theo nụ cười thần bí: "Xác nhận nhiệm vụ, ra ngoài đi rồi!"

"Cần mất bao lâu?"

"Đại khái từ một năm đến một năm rưỡi! Có khả năng sẽ kéo dài!" Ngữ khí Quả Pháp Đặc càng ngày càng nghiêm túc, lại mang theo vẻ vui mừng.

"Một vấn đề cuối cùng , nhiệm vụ là gia tộc sau lưng Mai Lâm sư huynh kia đề cử đấy sao?"

Có thể gia tộc đào thiên tài Dược tề học từ Học viện Hắc Cốt Lâm đi, thực lực cũng phải cao nhất đấy, hơn nữa cũng có vô số liên hệ cùng Hắc Cốt Lâm, tin tức của bọn hắn nói không chừng còn linh thông hơn Quả Pháp Đặc.

"Đúng thế!" Quả Pháp Đặc khẳng định trả lời: "Em biết đấy, có một số việc, giới hạn trong ước định giữa tôi cùng học viện, không thể nói thẳng ra, nhưng các em tự mình phát hiện thì không liên quan chuyện ta!"

"Chẳng qua em cũng không cần quá lo lắng, em có thiên phú Dược tề học gần với Mai Lâm, học viện cần người như em!" Quả Pháp Đặc cuối cùng lại an ủi nói.

"Vâng!" Lôi Lâm cười khổ gật đầu, xem ra học viện cũng phân đẳng cấp đấy, những học đồ tư chất cấp 5như Gia Môn kia, còn có nhân tài mũi nhọn như Mai Lâm đều là sớm chuẩn bị đường lui, đến chỗ hắn thì lại chênh lệch không ít, đến hiện tại cũng chỉ được đạo sư mịt mờ nhắc nhở.

Còn những học đồ kém hơn kia, chỉ sợ đến chết đều không sẽ biết xảy ra chuyện gì đi.

Tuy Lôi Lâm vẫn không quá rõ thế nào, nhưng có thể khẳng định một chút! Trong học viện đã không an toàn rồi! !

Lôi Lâm lần nữa kiên định quyết tâm phải rời đi, "Như vậy, em có thể nhận một nhiệm vụ đi ra bên ngoài sao?"

"Có thể! Em đi tới khu nhận nhiệm vụ kia, nói rõ ý tứ, bọn hắn sẽ rõ, dù sao tư chất của em cũng không tệ, thiên phú Dược tề học càng thêm ưu tú!"

Quả Pháp Đặc gật gật đầu.

"Đa tạ đạo sư!" Lôi Lâm tranh thủ thời gian khom người, có thể để học đồ ly khai, đó chính là đại hảo sự, dù sao hắn cũng không muốn ngốc trên chiến trường.

Tiếp đó, Lôi Lâm lại hỗ trợ Quả Pháp Đặc tiến hành thí nghiệm mấy hạng dược tề, còn thuận tiện hỏi hỏi chuyện Ny Ti, nhưng đáng tiếc Quả Pháp Đặc cũng không có biện pháp gì tốt.

Sau khi tạm biệt đạo sư, Lôi Lâm đi ra bên ngoài, " Sau lưng Bích Cơ chỉ là tiểu gia tộc, tư chất của đám Khắc Lôi Uy Nhĩ cũng không phải cấp 5, chỉ sợ cũng không chiếm được tin tức, chỉ sợ mình phải ám chỉ bọn hắn một chút, còn có được hay không thì phải xem vận khí của bọn hắn!"

Trong nhà ăn xa hoa ở tầng hai, đèn thủy tinh hoa lệ lóe ra ánh sáng chói mắt, bên cạnh vẫn còn nhạc sĩ biểu diễn, vừa nghe nhạc vừa nếm mỹ thực, thật sự là một việc rất hưởng thụ.

Hơn nữa nguyên liệu nấu ăn ở đây đều được tỉ mỉ lựa chọn sử dụng đấy, không những có thể tăng cường thể chất, vẫn còn tác dụng gia tốc minh tưởng, gần đây rất được học đồ cùng Phù Thủy hoan nghênh.

Nhưng vào hôm nay, số lượng khách hàng rất ít, phần lớn sắc mặt tối tăm phiền muộn, nhì cũng rất ngán.

Lôi Lâm ngồi trên ghế tơ ngỗng, đưa một ly đồ uống tản ra nhiệt khí tới trước mặt Nghê Lan, "Đây là cà phê nóng, bên trong còn bỏ thêm bộttrân châu đen, có công hiệu nhất định đối với minh tưởng, không thử xem sao?"

Đối diện Nghê Lan cười khổ: "Nếu lúc trước, anh dẫn em tới nơi này, không biết người ta còn hưng phấn thành cái dạng gì? Nhưng hiện tại..."