Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuật Sĩ Không Chính Hiệu

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quý Huyền Nhất bò dậy, ba bước nhanh thành hai bước, đi đến bên cạnh Thích Tần, ngồi xổm xuống nói: “Chỗ nào có thứ gì?”

Thích Tần bới vài cái chỗ hố mình vừa đào, lộ ra một đồ vật màu trắng.

Quý Huyền Nhất nhặt lên xem thử, phát hiện là một mảnh vụn xương cốt.

“Là xương động vật sao?” Thích Tần hỏi.

“Không biết,” Quý Huyền Nhất cau mày nói: “Nhìn không ra, hệ thống cũng không có nhắc nhở.”

Trên bản đồ hình như cũng không kí hiệu NPC nào có thể giám định mấy đồ vật giống như xương cốt.

“Chúng ta làm gì bây giờ, có tiếp tục đào không?” Thích Tần hỏi.

Quý Huyền Nhất nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, offline nghỉ ngơi đi, đây dù sao cũng là nhiệm vụ của Miêu Thích Ngủ, chờ ngày mai họ online thì giao cho cô ấy, để cô ấy quyết định đi.”

Thích Tần đương nhiên sẽ không có dị nghị, offline theo Quý Huyền Nhất.

Có lẽ là đã chịu mệt mỏi về mặt tinh thần. Quý Huyền Nhất ngủ một giấc tới tận giữa trưa ngày hôm sau, khi vào game, ba người còn lại đều đã online được một lúc rồi.

Nghệ Thuật nhìn thấy hắn, vui vẻ nói: “Anh tới rồi, ngày hôm qua tôi cùng A Miêu off trước, vất vả cho các anh rồi, đợi lát nữa sẽ chia thưởng cho các anh nhiều hơn một chút.”

A Miêu cũng cười gật gật đầu.

Quý Huyền Nhất ngẩng đầu nhìn Thích Tần, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

Quý Huyền Nhất nhướng mày, lấy ra mảnh vụn xương ngày hôm qua đào được, nói với A Miêu: “Khen thưởng thì nói sau đi, có điều đêm qua chúng tôi phát hiện cái này ở trong đất.”

Nghệ Thuật vừa nghe thấy phát hiện mặt khác đồ vật, lập tức xen đi lên, hỏi: “Cái gì?”

“Hình như là…… mảnh vụn xương?” A Miêu nhìn nhìn, chần chờ nói.

Nghệ Thuật cũng sửng sốt một chút: “Mảnh vụn xương sao, trong đất đúng là thỉnh thoảng sẽ có mảnh xương. Khi còn nhỏ, tôi ở nông thôn cùng bà ngoại từng đào thấy, có thể là ai ăn xong rồi…… Ơ, không đúng, trong trò chơi này không có ai ăn!”

Nghệ Thuật hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm tay Quý Huyền Nhất.

“Có khi nào là NPC vứt đi không?” A Miêu suy đoán nói.

Nghệ Thuật lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nếu như đây là một đồ vật không có ý nghĩa, hẳn sẽ bị hệ thống đổi mới mất, làm sao mà đào ra được?”

A Miêu nói: “Lá rụng cũng không có ý nghĩa, vừa bẩn lại còn che lấp đường đi, không phải cũng không bị đổi mới sao?”

“Hai chuyện này sao mà giống nhau được!”

“Tại sao lại không giống nhau!”

Hai cô gái không hiểu kiểu gì mà bắt đầu cãi nhau, Quý Huyền Nhất cạn lời, đành phải ném mảnh xương kia cho Nghệ Thuật, nói: “Cô nếu cảm thấy hứng thú, có thể thử điều tra xem, có điều bây giờ vẫn nên đi giao nhiệm vụ đào khoai trước đã.”

Nghệ Thuật “Hừ” một tiếng, nói: “Tự mình tra thì tự mình tra, đến lúc đó nếu ra nhiệm vụ ẩn, thì mọi người sẽ phải ghen tị chết!”

A Miêu lắc đầu nói: “Mau tỉnh lại đi Nghệ Thuật, mấy nhiệm vụ đó xác suất rất nhỏ, sao chúng ta có thể gặp được.”

Nghệ Thuật lật xem mảnh xương trong tay, một biểu cảm không thể thông não cho ngươi, đừng đến quấy rầy ta.

Quý Huyền Nhất dứt khoát đi trước, giao nhiệm vụ.

Có thể là bởi vì đã nhận nhiệm vụ trợ giúp, thái độ của NPC đại thúc chăn heo đối với hắn cũng tốt hơn không ít, cười tủm tỉm nói: “Miêu Thích Ngủ, các bạn đã trở lại? Mà đào đủ khoai rồi sao?”

Giống như trấn trưởng Tân Mộc trấn, đây cũng chỉ là lời khách sáo của NPC để thúc giục nhiệm vụ mà thôi.

A Miêu tiến lên nói: “Đào đủ rồi.”

Bốn người đổ khoai trong túi ra ngoài, chất đầy đất, NPC nhìn, cười nói: “Vất vả cho các bạn rồi.”

Lúc này nhiệm vụ trên tấm da dê của bốn người đều hiện chữ hoàn thành, biến mất, thanh kinh nghiệm cũng dài ra không ít, Thích Tần trực tiếp lên được cấp 23, kinh nghiệm của Quý Huyền Nhất cũng tăng thêm một phần mười.

Phải biết rằng, tuy rằng cấp 20 mới mất bảo hộ tân thủ, nhưng sau cấp 20, muốn tăng lên 1 cấp cũng cực kì gian nan, Quý Huyền Nhất cấp 24 muốn tăng thanh kinh nghiệm đã phải cố hết sức. Đây chỉ là một nhiệm vụ, mà có thể cho điểm kinh nghiệm bằng mười nhiệm vụ bình thường khác, nếu so với mấy nhiệm vụ chạy vặt đơn giản khác thì càng nhiều.

A Miêu nói: “Em không lừa mọi người chứ? Thành Bắc tuy rằng ít nhiệm vụ thiếu, nhưng nếu gặp được nhiệm vụ kiểu này, thưởng cũng rất nhiều kinh nghiệm.”

Nghệ Thuật bởi vì lúc nãy vừa cãi nhau, bây giờ cứ phải chống đối lại: “Nhưng cũng cực kì tốn sức, nếu không phải có Thiên Hạ ở đây, hai ta dù làm hai ngày, cũng không xong.”

A Miêu đang định nói chuyện, NPC lại đưa ra một cái túi tiền, cười nói: “Đây là thù lao cho các bạn, mời kiểm tra thử.”

Sau khi A Miêu nhận lấy, cũng lắp bắp kinh hãi: “Sao lại nhiều như vậy!”

“Nhiều bao nhiêu nhiều bao nhiêu?” Nghệ Thuật trong nháy mắt không còn nhớ những lời mình vừa nói, dịch qua bên người A Miêu, ghé đầu ngó thử.
« Chương TrướcChương Tiếp »