Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuật Sĩ Không Chính Hiệu

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Lâm Thành diện tích rất lớn, nhưng khu rừng cắt ngang bản đồ ước chừng cũng chiếm gần 1/3 diện tích. Cũng không hiểu sao thành chủ Lục Lâm Thành thành chủ lại trồng khu rừng lớn như vậy giữa thành, chẳng lẽ là để phù hợp với tên thành phố sao?

Quý Huyền Nhất cảm thấy không thể hiểu được.

Từ Thành Nam đến Thành Bắc, có rất nhiều con đường có thể đi xuyên qua khu rừng, nhưng là phần lớn không dễ đi, lá cây rụng quanh năm suốt tháng chồng chất trên mặt đất, đen đủi có khi giẫm trúng cái hố, đôi khi còn có sâu bọ chui ra. Thời điểm vừa mở ra bản đồ mới, rất nhiều người chơi sợ côn trùng đều bị doạ súyt phát điên. Cũng may sau đó, hai con đường thường dùng nhất đã được người chơi dọn sạch, lá rụng bị quét sang một bên, thấy rõ được mặt đất khá cứng chắc.

Hai con đường này, một cái là đường ngắn nhất tới Thành Bắc, cái còn lại đi qua điểm farm quái trong rừng. Bởi vì liên quan đến tần suất sử dụng, đường 1 thường bị phủ kín bởi một tầng lá, mà đường 2 tuy rằng hay bị người chơi ném vật phẩm rác không dùng đến nữa ở ven đường, nhưng nhìn chung vẫn sạch hơn đường 1 một chút.

Có điều trong lúc A Miêu từ Thành Bắc tới Thành Nam đã tiện thể dọn sạch mặt đường một lần, cho nên lúc bọn Quý Huyền Nhất đến, con đường trông vẫn khá sạch sẽ.

A Miêu mang theo mấy người Quý Huyền Nhất đi vào rừng rậm, nói: “Thành Bắc rất ít người, toàn là những người thích thanh tịnh mới sang Thành Bắc thăng cấp. Ngày thường cũng gần như không đi Thành Nam. Có điều nói thật, muốn tăng cấp để nhanh chóng rời khỏi Lục Lâm Thành, thì vẫn nên đi Thành Nam làm nhiệm vụ, nếu không cũng chỉ có thể đi điểm farm quái đoạt quái, nơi đó có rất nhiều người Vạn Sự Phong Vũ.”

Quý Huyền Nhất liếc nhìn A Miêu một cái, thuận miệng hỏi ra chuyện đã sớm muốn hỏi: “Lục Lâm Thành lớn như vậy, Vạn Sự Phong Vũ chỉ mới mấy chục người, tuy rằng quả thật hơi lộng hành, nhưng cũng không đến mức nhiều người ghét bọn họ như vậy chứ?”

Không đợi A Miêu nói chuyện, Nghệ Thuật giành nói: “Lục Lâm Thành cực kỳ rộng lớn, nhưng với cấp bậc hiện tại, nhìn chung tài nguyên có hai loại, thăng cấp, kiếm tiền. Dù lớn hay nhỏ, Vạn Sự Phong Vũ đều muốn nhúng một tay vào, còn có mấy người đặc biệt đê tiện, chiếm lợi, ỷ thế hϊếp người, thời gian dài, đương nhiên mọi người đều chán ghét bọn họ.”

A Miêu cười nói: “Song Thành Bắc không có tài nguyên gì, Vạn Sự Phong Vũ lúc đầu cũng tới thử vài lần, sau đó không đến nữa. Cho nên người ở Thành Bắc chúng em tuy rằng biết bọn họ, nhưng cũng chưa đến mức ghét như thế. Em hôm nay cũng bị cái tên cưỡi ngựa kia doạ sợ hết hồn.”

Nghệ thuật sửa lại: “Tên lừa đảo cưỡi ngựa.”

A Miêu biết nghe lời: “Đúng, tên lừa đảo cưỡi ngựa.”

Quý Huyền Nhất: “……”

Sau khi rời khỏi rừng rậm, lập tức liền có thể nhìn thấy điểm khác nhau giữa Thành Bắc và Thành Nam. Thành Nam có rất nhiều đường phố và kiến trúc, người đến người đi, mà Thành Bắc chỉ hoàn toàn là một mảnh đất bằng rộng lớn, không có phố xá, kiến trúc cũng toàn là nhà gỗ thấp bé hoặc là nhà đá.

Thích Tần kỳ quái nói: “Rõ ràng cùng một thành, chỉ cách một khu rừng mà thôi, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?”

A Miêu lắc đầu: “Em cũng không biết, lúc làm nhiệm vụ NPC thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc tới chuyện của Thành Nam, hẳn là cũng biết tình huống cuộc sống bên Thành Nam, nhưng chưa từng thấy bọn họ có cảm xúc nào khác với Thành Nam……”

Thích Tần suy đoán nói: “Có thể bọn họ cũng giống các em, thích thanh tĩnh mới ở tại Thành Bắc.”

Cũng có khả năng do còn chưa mở ra giả thiết cốt truyện liên quan. Quý Huyền Nhất thầm bổ sung trong lòng.

Nghệ Thuật hoàn toàn không để ý bọn họ đang thảo luận cái gì, vui vẻ phấn chấn nói: “Nông trường ở đâu thế? Chúng ta đi tìm NPC trước.”

Biết đối phương còn chưa từ bỏ ý tưởng có nhiệm vụ ẩn, A Miêu bất đắc dĩ, đành phải dẫn đường trước. Trên đường bốn người liên tiếp gặp được vài người chơi đang chậm rì rì đi làm nhiệm vụ, cảm giác này giống như người già sau khi về hưu mỗi ngày uống trà đậu điểu, rất thân kì, hẳn đây là người chơi Phật hệ trong truyền thuyết đi…

Cũng do Thành Bắc ít người, cho nên mọi người đều biết mặt nhau, bọn họ khi thấy A Miêu khi còn gật đầu mỉm cười với cô.

A Miêu cùng bọn họ chào hỏi một chút, nhìn ba người còn lại không nhịn được nói: “Thật ra ngẫm lại, sau khi max cấp trở lại sinh hoạt ở chỗ này cũng không tệ đâu.”

Lúc này ngoại trừ Thích Tần không hiểu gì cũng gật gật đầu, Quý Huyền Nhất và Nghệ Thuật đều giả bộ không nghe thấy.

A Miêu: “……”

Được rồi, ai có chí nấy.

Nông trường mà A Miêu nói rất lớn, trong đó gà vịt dê bò heo đều không ít, mỗi NPC phụ trách một loại. Trong số các NPC phụ trách, ông chú chăn heo kia nhìn hết sức bình thường, không hề có gì nổi bật, Nghệ Thuật vừa thấy hắn liền thất vọng không thể chịu được, chắc cũng bắt đầu cảm thấy suy đoán của mình về nhiệm vụ ẩn là sai rồi.

Quý Huyền Nhất đi về phía trước bắt đầu đối thoại: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn không?”

Nuôi heo NPC liếc mắt nhìn Quý Huyền Nhất một cái, dứt khoát nói: “Không có.”

Quý Huyền Nhất sửng sốt, nhìn về phía A Miêu.

A Miêu cũng ngây ngẩn cả người, đây chẳng lẽ không phải nhiệm vụ mà tất cả mọi người đều có thể nhận sao?

Nghệ Thuật lại một lần nữa vui vẻ trở lại: “Đây là nhiệm vụ ẩn!”

A Miêu nghĩ, tiến lên nói chuyện: “Sơn đại thúc, bạn của tôi có thể đến giúp đào khoai đất không.”

Quý Huyền Nhất nhìn A Miêu, lại nhìn NPC, chỉ thấy NPC dùng thái độ hoàn toàn khác biệt nhìn A Miêu, cười hoà ái, nói: “Đương nhiên có thể.”

Cùng lúc đó, ba người đều nhận được nhiệm vụ hiệp trợ [giúp Sơn đại thúc thu thập thức ăn chăn nuôi]: Khoai trong rừng (0kg/80kg).

“160 cân, nhiều như vậy?” Quý Huyền Nhất không nhịn được nói.

A Miêu bất đắc dĩ nói: “Cho nên em mới có thể nói chắc rằng phần thưởng kinh nghiệm sẽ rất nhiều. Nếu không có anh cùng Thiên Hạ đến hỗ trợ thêm, em và Nghệ Thuật có khi sẽ phải đào mất một, hai ngày.”

Thích Tần load một lúc mới hiểu được Thiên Hạ là đang nói mình.

Nghệ Thuật hoàn toàn không để ý đến vấn đề về số lượng, chỉ kích động bắt lấy tay A Miêu nói: “Là nhiệm vụ ẩn đúng không? Chắc là nhiệm vụ ẩn rồi?”

“Không phải đâu.”

“Hả?” Nghệ thuật vẻ mặt ngây ngốc.

A Miêu cười tủm tỉm nói: “Nhiệm vụ trợ giúp giống như này trước kia cũng từng xuất hiện vài lần ở Thành Bắc rồi. Mọi người đều hỗ trợ nhau hoàn thành, không phải nhiệm vụ ẩn đâu.”

Có chuyện này sao?! Nghệ Thuật mặt đầy vẻ khϊếp sợ, sau khi lấy lại tinh thần thiếu chút nữa khóc thành tiếng: “Thành Nam cơ bản là không có nhiệm vụ kiểu này đâu, có thể nào là do em đã nhầm hay không?”

A Miêu buông tay.

Quý Huyền Nhất lấy xẻng ra, nói: “Đừng bàn gì mà có phải nhiệm vụ ẩn hay không, đã nhận nhiệm vụ rồi thì đi làm thôi, 80 kg khoai, kể cả thêm 2 người chúng tôi thì cũng quá nhiều. Muốn làm xong trong hôm nay thì đừng lãng phí thời gian.”

Nghệ Thuật lúc này mới ậm ừ im lặng cho qua. Lúc đang đi đường, lại không nhịn được oán giận nói: “Mà khoai này là giống khoai lang đỏ đúng không? Rừng rậm sao có thể mọc được giống khoai này, thế mà lại không phải nhiệm vụ ẩn…”

A Miêu bất đắc dĩ nói: “Đừng mơ mộng nữa, đây là thế giới trong trò chơi, dù từ đất có mọc ra yêu quái thì cũng không kỳ lạ, đừng nói khoai lang đỏ mọc trong rừng.”

Tới địa điểm mà mũi tên nhiệm vụ chỉ, Quý Huyền Nhất phát hiện thực vật mọc ở trong rừng quả thật có hình dáng lá rất giống khoai lang đỏ, hắn đã từng thấy qua khi còn nhỏ.

Lá cây xanh mượt, từng mảnh lá nối nhau, tránh khỏi mấy cây to, bò đầy trên mặt đất.

Có điều loại cây này thực sự không nên sinh trưởng ở đây, có thể là do người thiết kế lười bịa ra một loài thực vật, cho nên quyết định bê nguyên dạng loài khoai lang đỏ vào trong rừng?

Quý Huyền Nhất dẫm lên xẻng, quật khởi một tầng một tầng bùn đất trộn lá cây, đào qua lớp này, rễ cây dài rộng của khoai lang đỏ lập tức lộ ra.

Quý Huyền Nhất chớp chớp mắt, dường như vừa nghĩ đến cái gì, lại mơ hồ không chạm tới được, không rõ ràng lắm, đành phải nói: “Chúng ta bắt đầu làm nhiệm vụ đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »