Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuật Sĩ Không Chính Hiệu

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chợ giao dịch ở Lục Lâm Thành có quy mô rất lớn, gian hàng rất nhiều, nhưng lại rất thiếu người bày hàng. Dù sao thì hiện tại phần lớn người chơi đều ở cấp thấp, không có tiền, muốn buôn bán nhỏ lẻ ở đây vẫn cần giao 5% thủ tục phí, thế thì còn không có lời bằng bày sạp hàng rong ở trên phố.

Có điều trò chơi này rất ít vật phẩm khoá, bày quán trên phố đúng là có chút rủi ro. Bán một vài đồ vụn vặt thì còn ổn, nếu bán vật phẩm hơi quý hiếm một chút, vẫn nên chọn chợ giao dịch thì tốt hơn.

(Vật phẩm khoá: Vật phẩm đã nhận chủ, dù bị cướp cũng không dùng được)

Quý Huyền Nhất đi đến một gian hàng trước mặt, trực tiếp mở giao diện mua hàng, chọn cách sắp xếp từ giá cao đến thấp.

Chợ giao dịch là hệ thống liên server, không cần biết ngươi muốn bày hàng bán ở chợ giao dịch của thành thị nào, những nơi khác có chợ giao dịch đều có thể nhìn thấy vật phẩm này. Hơn nữa sau khi mua thì hàng sẽ được gửi tới qua đường bưu kiện.

Đương nhiên, bưu kiện cần phải nhận từ chỗ người đưa thư hoặc hộp thư, chứ không phải là tự nhiên ném thẳng vật phẩm vào trong balo.

Hiện tại trong chợ giao dịch, giá cao nhất là một vũ khí pháp sư phẩm chất tím, chào giá 100 đồng vàng. Những hạng tiếp sau đó, không khác biệt lắm, gần như đều là vũ khí tím. Lướt xuống thêm chút nữa, giá vật phẩm đột ngột giảm hẳn mười mấy đồng vàng. Ngoài một số trang sức rớt xuống từ quái dã ngoại, còn xuất hiện không ít tài liệu phẩm chất lam, tím, nhưng hiển nhiên không ai hỏi mua.

Vẫn là do nguyên nhân cũ, cấp bậc người chơi quá thấp.

Trò chơi vừa mới khai mở, kỹ năng sinh hoạt còn chưa kích hoạt. Mặc dù mấy tài liệu này thật sự trân quý, tần suất nhận được thấp, nhưng bất kể niêm yết giá cao hay thấp, không có người mua vẫn là không có người mua.

Quý Huyền Nhất đương nhiên cũng không hứng thú với mấy thứ này, hắn lướt lướt, nhìn thấy một dây chuyền phẩm chất trắng, thuộc tính thực rác rưởi, nhưng lại mang theo hiệu quả đặc thù – nhẹ thân + di tốc + giảm bớt cảm giác tồn tại, hẳn là trang bị của chức nghiệp thích khách. Có điều, Thích Tần hiện giờ cũng rất cần cùng loại hiệu quả này.

Nhiệm vụ trên đường tới đây không chỉ cho vũ khí, còn cho cả trang bị. Sau khi mặc vào trang bị màu lam của Kiếm Sĩ, Thích Tần lóng ngóng tay chân hơn trước kia không ít.

Quý Huyền Nhất lập tức mua, ở trong lòng tính toán thử tốc độ công kích của Thích Tần sau khi dùng dây chuyền này, kết quả đợi hai giây, hệ thống nhắc nhở vật phẩm không tồn tại.

Ý tứ chính là bạn chậm tay, bị người khác giành mua trước rồi.

Quý Huyền Nhất: “……”

Thích Tần đang đứng ở một bên, nháy mắt nhận thấy được tâm trạng của Quý Huyền Nhất thay đổi, giật mình một cái, kinh hoảng thất thố nói: “Làm sao vậy?! Làm sao vậy?!”

Quý Huyền Nhất: “Không có gì, đồ tôi muốn bị người khác mua trước, tôi không tức giận.”

Thích Tần: “…… Không tức giận là tốt, chúng ta tìm cái khác.”

Quý Huyền Nhất mặt âm trầm nói: “Không tìm.”

Rõ ràng là đang tức giận mà……

Bất quá Thích Tần biết tính của đối phương, vội nói: “Tốt, không tìm nữa, chúng ta đi làm nhiệm vụ đi.”

Quý Huyền Nhất từ bỏ việc tìm đồ, quay đầu đi luôn, Thích Tần thở dài, đi theo sau.

Bản đồ mà Cẳng Chân cho so với mặt bằng chung vẫn khá tốt, có nó tiện hơn rất nhiều. Mấy nhiệm vụ cho điểm kinh nghiệm ổn trong Lục Lâm Thành cũng đều được đánh dấu kĩ, Quý Huyền Nhất cùng Thích Tần liền đi về hướng vị trí trên bản đồ đã kí hiệu. Có điều mới tới phố bên ngoài chợ giao dịch, Quý Huyền Nhất đã thấy năm, sáu người của Vạn Sự Phong Vũ tụ thành nhóm đi trên đường.

Quý Huyền Nhất nhướng mày, nói với Thích Tần: “Thu vũ khí lại.”

Tuy rằng không hiểu ý định của Quý Huyền Nhất, nhưng Thích Tần vẫn rất nghe lời thu đại kiếm vào ba lô.

Quý Huyền Nhất dẫn theo Thích Tần, như không có việc gì cứ thế đi thẳng qua người mấy tên Vạn Sự Phong Vũ.

Sau nhóm người kia, Thích Tần và Quý Huyền Nhất lại gặp được hai nhóm người của Vạn Sự Phong Vũ sắp xếp giống hệt lúc nãy ở ven đường, Thích Tần ngây ra một lúc mới hiểu, nói: “Bọn họ tới giúp Vô Gian trả thù sao?”

Quý Huyền Nhất gật gật đầu.

Thích Tần cảm thán nói: “Chỉ một người bị theo dõi đã xuất động nhiều lực lượng hỗ trợ như vậy, Vạn Sự Phong Vũ tuy rằng ương ngạnh, nhưng cũng coi như có tình có nghĩa.”

Quý Huyền Nhất nhịn không được “Xì” một tiếng, nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, bọn họ chỉ là sợ có người nhắm vào Vạn Sự Phong Vũ mà thôi.”

“Nói đến cùng Vạn Sự Phong Vũ quậy được đến mức này, vẫn là do người chơi solo bình thường không có ai dám mạo hiểm rớt cấp để ra mặt phản đối bọn họ. Chỉ cần có người dám mở đầu, oán hận chất chứa sâu nặng, bọn họ chỉ có mấy chục người, b·ị đ·ánh tan cũng chỉ là chuyện trong tích tắc. Trước giờ bình yên không có việc gì, kể ra, đến giờ đột nhiên có người động thủ, bọn họ không hoảng hốt mới là lạ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »