- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nguyên Sang
- Thuật Sĩ Không Chính Hiệu
- Chương 37
Thuật Sĩ Không Chính Hiệu
Chương 37
“Anh cũng biết, vẽ bản đồ chỉ tốn giấy là chính, còn lại hoàn toàn là dựa vào kĩ năng, có thể nói là kinh doanh không cần vốn. Cho nên người biết vẽ tranh đa phần đều từng thử đến cửa vào thành để bán bản đồ.”
“Nhưng ở Lục Lâm Thành có Vạn Sự Phong Vũ, trong bang của họ cũng có người biết vẽ tranh, bọn họ cũng bán bản đồ. Lúc trước chỉ nói chúng tôi đi chỗ khác đứng, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của bọn họ. Hai ngày trước có một người mới tới, vẽ bản đồ đẹp như ảnh chụp, làm mất khách của họ, kết quả bọn họ ghen ghét, bị trực tiếp gϊếŧ đến cấp 20, đuổi đi mất……”
Theo ở phía sau Thích Tần tò mò mà ló đầu ra từ trên vai Quý Huyền Nhất: “Dấm?”
“Là xúc, aizz, anh đừng ngắt lời, sau đó thì sao?” Quý Huyền Nhất duỗi tay ấn đầu Thích Tần trở về, tiếp tục hỏi.
Pháp sư trả lời nói: “Sau đó, Vạn Sự Phong Vũ liền không cho chúng ta bán địa đồ nữa, bắt được một lần là gϊếŧ một lần, aizz…… Khổ cho tôi còn đang muốn mua một cái pháp trượng phẩm chất lam, còn thiếu hai mươi đồng bạc, không biết chờ đến khi tôi tích cóp đủ tiền thì còn ở đây không.”
Quý Huyền Nhất nhíu nhíu mày, nhắc nhở nói: “Nếu còn tận hai mươi đồng bạc thì anh tốt nhất vẫn nên đi làm nhiệm vụ trước đi, chúng tôi đã là tốp người chơi cuối cùng rời Tân Mộc trấn, trên đường tới đây cũng không gặp được mấy người.”
“A?” Nghe được tin tức, pháp sư suy sụp xụ mặt, cực kỳ bi thương nói: “Thế tôi không phải là không có duyên với pháp trượng kia rồi sao.?”
“Trên đường làm nhiệm vụ tới đây không phải đã được hệ thống cho một vũ khí phẩm chất lam rồi sao?” Quý Huyền Nhất kỳ quái nói: “Vì cái gì còn muốn một cái khác nữa, thuộc tính tốt hơn sao
Không sai, bởi vì trên đường có nhiệm vụ phần thưởng là vũ khí, Quý Huyền Nhất rốt cuộc cũng thoát khỏi cái pháp trượng màu xám kia.
Pháp sư nói: “Thuộc tính thật ra cũng không khác biệt lắm, chủ yếu là cái vũ khí ở chợ giao dịch rất đẹp, nghe nói là rớt từ trên tinh anh quái, tạo hình thật sự ngầu bá cháy bọ chét, ta một người yêu mỹ thuật, cũng không tranh cường háo thắng, tới trò chơi chỉ yêu cầu điểm này, thỏa mãn một chút bệnh trung nhị này không được sao?”
Quý Huyền Nhất: “…… Có thể.”
Thích Tần chọc chọc sau eo Quý Huyền Nhất.
Quý Huyền Nhất quay đầu lại, liền nghe Thích Tần nhỏ giọng nói: “Xúc là cái gì?”
Quý Huyền Nhất: “……”
Đều đã chuyển sang đề tài khác luôn rồi, anh vẫn còn rối rắm cái này?
Bất quá Thích Tần muốn nhanh chóng thích ứng thế giới này cũng không dễ dàng, Quý Huyền Nhất vẫn rất có kiên nhẫn mà giải thích: “Xúc chính là người vẽ tranh rất lợi hại.”
Thích Tần bừng tỉnh đại ngộ.
Quý Huyền Nhất triều kia pháp sư hỏi: “Lục Lâm Thành lớn như vậy, cũng chỉ có một hội Vạn Sự Phong Vũ sao? Mấy chục cá nhân mà thôi, lập đại thêm một cái bang hội nữa hẳn là tình huống của mọi người sẽ tốt hơn nhiều chứ?”
Một cái bang hội có thể nói là không biết xấu hổ địa đầu xà, nhưng nếu nhiều thêm vài cái bang hội, có đối thủ, bọn họ liền sẽ phải xem xét trước sau, làm gì cũng phải tìm lấy cớ, tùy tùy tiện tiện chèn ép người khác, rất dễ bị đối thủ nắm thóp, kích khởi phẫn nộ của số đông, trực tiếp đánh tan.
(Cường long bất áp địa đầu xà – tương tự câu “Phép vua thua lệ làng”, ở đây ý nói bang hội này chẳng qua là chó cậy gần nhà).
Pháp sư thở dài nói: “Chính là thảm như vậy đấy…… Lục Lâm Thành cũng chỉ có một hội Vạn Sự Phong Vũ. Có điều phải công nhận, hiện tại không có bang hội hệ thống, bọn họ có thể tụ tập mấy chục cá nhân đã rất lợi hại. Kể cả là trò chơi bàn phím, mấy bang hội cả trăm người như này, thật sự quen biết nhau cũng chỉ có thể là mấy người ở cấp bậc quản lý trở lên. Nghe nói Thành Hồng Diệp bên cạnh có thật nhiều bang hội, mỗi cái đều chỉ khoảng mười mấy người - mười mấy người, cứ như là nhóm lưu manh đầu đường……”
Lời này nhưng thật ra có đạo lý, dù sao cũng là game online thực tế ảo, cùng bàn phím võng du vẫn có khác biệt rất lớn.
Quý Huyền Nhất gật gật đầu.
Pháp sư nói: “Tóm lại các anh nếu là ở trên đường nhìn thấy người nào trên mặt viết 4 chữ Vạn Sự Phong Vũ thì không chọc bọn hắn là tốt rồi, bọn họ cũng không phải mấy kẻ bị tâm thần, bắt được ai là gi·ết người đó.”
Có một đoạn thời gian đã từng bắt được ai gi·ết người đó - Quý Huyền Nhất: “……”
Quý Huyền Nhất trầm ngâm nói: “Bắt được ai gi·ết ai cũng không thể nói là bệnh tâm thần đi…… Nói quá rồi.”
Pháp sư vẻ mặt mê mang: “Có sao? Vậy cũng coi là nói quá sao?”
“Khụ khụ,” Quý Huyền Nhất nói tránh đi: “Lúc trước tôi có xem một vài bài viết ở trên diễn đàn, bọn họ thật sự viết tên của bang hội lên trên mặt à?”
“Đúng vậy,” pháp sư nói: “Cái người biết vẽ tranh ở trong bang của họ mà nãy tôi nhắc đến, còn khá xinh đẹp.”
Nói xong, pháp sư cởi bỏ áo choàng đang bọc kín mít, lấy ra một cái bản đồ được gấp rất nhiều lần, cùng với đồng bạc lúc trước đưa cho Quý Huyền Nhất, nói: “Nếu không thể mua pháp trượng được nữa, vậy cái bản đồ vừa rồi coi như tôi tặng cho anh đi, chúng ta thêm bạn tốt, về sau nếu có chuyện gì không biết có thể tới hỏi ta.”
Quý Huyền Nhất tiếp nhận bản đồ, không lấy tiền: “Tiền anh giữ lại đi, dù sao cũng đã tốn công vẽ ra rồi, ID anh là cái gì?”
Pháp sư cũng không làm ra vẻ, Quý Huyền Nhất nói như vậy, hắn liền đem đồng bạc thu hồi tới, hướng Quý Huyền Nhất chắp tay qua quít, cười nói: “Nói đúng nói đúng, tại hạ Cẳng Chân Co Rút.”
Quý Huyền Nhất: “…… Cái gì?”
Cẳng Chân Co Rút cũng có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: “Tôi là một người không giỏi nghĩ tên, lúc thấy nhân vật thì cẳng chân bị chuột rút một chút, liền đặt cái tên này. Tôi lúc đầu chỉ định chơi game theo xu hướng thôi, ai biết rớt hố, dính với cái tên này lâu như vậy, aizz…… Ngươi tên gì thế?”
Quý Huyền Nhất giật giật khóe miệng, nói: “Quý Huyền Nhất.”
“À,” Cẳng Chân gật gật đầu, thêm bạn hắn, lại nhìn về phía Thích Tần, hỏi: “Còn đại huynh đệ này?”
“Tôi tên Thích Tần.” Thích Tần theo bản năng mà trả lời.
Quý Huyền Nhất: “……”
Cẳng Chân tra xét một chút, nói: “Không đúng rồi, Thích Tần là một cung tiễn thủ, không phải ngươi chứ?”
Rốt cuộc Thích Tần mang theo Bảo Hộ thật sự là quá lớn, dài đến mức đôi mắt người thường đều nhìn ra được anh là Kiếm Sĩ.
Thích Tần sửng sốt một chút, phản ứng lại, lắp bắp nói: “À, không, tôi không gọi Thích Tần, tôi là…… tôi là……”
Thích Tần bối rối nửa ngày, vẫn là không đủ mặt dày nói ra ID của mình, Quý Huyền Nhất đành phải giúp hắn nói: “Hắn là Thiên Hạ Đệ Nhất.”
Thích Tần mặt lập tức trướng đến đỏ bừng, hận không thể lấy tay che mặt.
Quý Huyền Nhất cạn lời nói: “Người ta tên Cẳng Chân Co Rút còn chưa thẹn thùng, anh ngượng ngùng cái gì hả.”
“Aiz…… Aiz……” Thích Tần liên tục thở dài, chính là nói không nên lời.
Ngược lại là Cẳng Chân kinh hô một tiếng, thấp giọng kêu lên: “Thiên Hạ Đệ Nhất! Là người no.25 bảng tài phú?! Tôi ôm được cái đùi to vậy sao?!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nguyên Sang
- Thuật Sĩ Không Chính Hiệu
- Chương 37